Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3520: Bên dưới nói không chừng còn có thứ chơi rất vui

“Ngươi đang nói hươu nói vượn gì đấy?”
Ánh mắt lão nhân phúc hậu mở to đến căng tròn, dường như bị lời nói cực kỳ hoang đường của Hạ Thiên chấn kinh, nói chuyện cũng có chút cà lăm: “Trên thế giới nào có loại người như thế? Quả nhiên là con nít ranh, chỉ biết nói hươu nói vượn.”
“Không có sao?” Hạ Thiên cười nói: “Vậy ngươi khẩn trương cái gì?”
“Ai khẩn trương?” Lão nhân vô cùng tức giận mắng Hạ Thiên: “Tiểu tử, lão phu không cần biết ngươi là ai. Tóm lại, ngươi biến nhanh cho ta. Nếu ngươi còn hung hăng càn quấy, ngươi đừng trách ta không khách sáo.”
Hạ Thiên nhếch miệng, khinh thường nói: “Lão đầu nhi, ngươi sống đến từng tuổi này cũng không dễ dàng gì, đừng tùy tiện đi chết.”
“Hừ, ngươi đúng là mù chữ mà còn nổ, tự đại một cách vô tri.” Lão nhân phúc hậu từ bỏ suy nghĩ thuyết phục Hạ Thiên và Nhiếp Tiểu Lý: “Các ngươi muốn xuống giếng cũng được. Chỉ cần các ngươi có bản lĩnh di chuyển ta ra khỏi chỗ này, ta tuyệt đối không ngăn cản.”
Nhiếp Tiểu Lý cũng không thích chém giết, nhưng lại sợ đối phương chơi xấu: “Ngươi nói chắc chứ?”
“Chắc, đương nhiên chắc rồi. Hơn nữa, các ngươi có thể sử dụng bất kỳ phương pháp nào.” Lão nhân phúc hậu ngạo nghễ nói: “Nếu ngươi cảm thấy việc này đơn giản, ta khuyên ngươi nên quay về, tránh cho mất đi cái mạng nhỏ.”
Nhiếp Tiểu Lý lạnh lùng trả lời: “Vốn các ngươi đã khiến cho ta không còn đường để đi, bây giờ cũng đừng làm bộ hướng dẫn từng bước như thế, các ngươi không cảm thấy buồn nôn sao?”
“Quả nhiên là minh ngoan bất linh, nói cái gì cũng vô dụng thôi.” Lão nhân phúc hậu hừ nhẹ một tiếng, lập tức nhắm mắt lại: “Ta cho các ngươi ba phút, nếu vượt quá thời gian, các ngươi cũng đừng trách lão phu… Hả?”
Lời còn chưa nói hết, lão nhân phúc hậu đột nhiên phát hiện ông ta bay lên, hơn nữa còn mag theo cái ghế ông ta đang nằm bay lên cùng một chỗ.
“Vợ tiếp viên hàng không, chúng ta đi thôi.” Hạ Thiên mỉm cười nói với Nhiếp Tiểu Lý.
Nhiếp Tiểu Lý không nghĩ đến Hạ Thiên bỗng nhiên ra tay, nhưng nàng chỉ sửng sốt chừng nửa giây, sau đó mỉm cười nói: “Được.”
“Khoan đã.” Lão nhân phúc hậu khó khăn rơi xuống, thiếu chút nữa không ngã theo tư thế chó đớp cứt: “Các ngươi không thể xuống giếng.”
“Không phải ngươi đã nói, chỉ cần di chuyển ngươi khỏi vị trí, ngươi sẽ không ngăn cản sao?” Nhiếp Tiểu Lý đã sớm có dự liệu, lúc này không khỏi cười nhạo: “Nhanh như vậy mà ngươi đã muốn nuốt lời à? Tác phong của các ngươi đúng là giống nhau nhỉ.”
Lão nhân phúc hậu cau mày, lửa giận xông qua hốc mắt phun ra ngoài: “Hai người các ngươi đúng là không biết võ đức, lão phu còn chưa bắt đầu mà. Hành vi này chính là đánh lén, đương nhiên không tính.”
“Ha ha, vừa rồi ngươi cũng đã nói qua, mặc kệ chúng ta dùng bất kỳ thủ đoạn nào cũng được mà.” Nhiếp Tiểu Lý không khỏi trào phúng.
“Ngươi, cái này…” Lão nhân phúc hậu trong nháy mắt á khẩu không trả lời được, thẹn quá hóa giận: “Ngươi bớt cưỡng từ đoạt lý đi. Nếu các ngươi không tuân theo quy củ, cũng đừng trách lão phu không cho các ngươi cơ hội.”
Nói xong, lão nhân phúc hậu bỗng nhiên lắc mình một cái, cả người giống như gợn sóng bắt đầu chuyển động, không gian vài mét chung quanh cũng bị bóp méo theo.
Ánh mắt Nhiếp Tiểu Lý ngưng lại, nhìn chằm chằm đối phương. Nàng phát hiện thân hình lão nhân chợt xa chợt gần, hoàn toàn không nắm được tung tích của ông ta.
“Ăn lão phu một quyền đi.”
Nắm đấm lão nhân phúc hậu giống như co lại, kết quả một giây sau đã đánh tới trước mắt Nhiếp Tiểu Lý.
Cũng may, bây giờ Nhiếp Tiểu Lý đã mở linh khiếu, tốc độ phản ứng nhanh hơn trước gấp bội. Khi nàng cảm nhận được quyền phong đến gần, thân hình lập tức nhích sang một bên, tránh được nắm đấm.
“Không ăn, cút.”
Nhiếp Tiểu Lý không đợi lão nhân phúc hậu thu quyền, nâng một cước đạp tới.
“A!”
Lão nhân phúc hậu nhìn thấy Nhiếp Tiểu Lý ra chiêu, vốn cũng không có ý định tránh, bởi vì ông cũng không cho rằng một nữ nhân có thể có khí lực gì. Kết quả, khi ông ta muốn tránh thì đã tránh không kịp, mặt chịu một cước của Nhiếp Tiểu Lý.
Răng lẫn máu từ miệng phun ra ngoài, cả người bốc lên hai vòng rưỡi trên không trung, sau đó ngã xuống cái ghế nằm của ông ta.
“Không thể nào? Tại sao lão phu lại có thể bại bởi một nữ nhân chứ?” Lão nhân phúc hậu mở to mắt, gương mặt tràn ngập xấu hổ, giận dữ và oán độc: “Không giết các ngươi, làm sao ta có thể rửa sạch mối nhục này.”
Nói xong, bên ngoài cơ thể ông ta nổi lên từng sợi khí tức màu đen. Tiếp theo, ông ta phi thân lên, nhào về phía Nhiếp Tiểu Lý: “Đi chết cho lão phu?”
“Cứ nằm đó đi, từ từ chết là được, đừng lãng phí thời gian của chúng ta.” Hạ Thiên cũng không kiên nhẫn, châm cho lão nhân này một châm, để ông ta ngã xuống ghế, hai mắt dần dần mất đi thần thái.
Nhiếp Tiểu Lý đưa mắt nhìn Hạ Thiên: “Tại sao ngươi lại ra tay?”
“Vợ tiếp viên hàng không, chúng ta xuống dưới đó xem một chút đi, bên dưới nói không chừng có thứ đồ chơi rất hay thì sao.” Hạ Thiên không trả lời, tiến lên ôm lấy eo Nhiếp Tiểu Lý, sau đó nhẹ nhàng nhảy lên, bước vào trong giếng đan.
….
“Ở đây nóng quá.”
Ninh Nhụy Nhụy không biết mình đã rơi xuống vị trí nào, nhưng xung quanh ngày càng ẩm ướt. Một luồng hơi nước mỏng nhạt tràn ngập ra.
“Ngươi nóng sao?” Từ đằng xa vang lên một âm thanh phách lối.
Ninh Nhụy Nhụy nghe được âm thanh này, không khỏi sinh lòng cảnh giác: “Là ai?”
“Ngươi hỏi ta? Ngươi lại đi hỏi ta là ai?” âm thanh kia cười ha hả, trong giọng nói mang theo chút ngạo mạn, lại có chút khinh miệt: “Hu a diu? Quát do nem? Am phai thanh kiều èn díu?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận