Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4316: Là suy nghĩ, cũng là nguyên tắc làm người

Chương4316: Là suy nghĩ, cũng là nguyên tắc làm người
“Chỉ cần ta tra kiếm vào vỏ, mấy trăm vết kiếm trên người ngươi sẽ đồng thời phát tác. Đến lúc đó, ngay cả Chân Tiên hàng thế cũng không thể nào cứu được ngươi.”
Lão giả áo tơi làm bộ như muốn tra kiếm vào vỏ: “Lão phu rất ái tài, chỉ cần bây giờ ngươi chịu thua cầu xin tha thứ, quỳ xuống bái ta làm thầy, cung cấp khu trì cho ta, ta có thể tha cho ngươi lần này. Nếu không, kiếm của ta tra vào vỏ…”
“Lão đầu nhi, ngươi có vẻ tự tin quá nhỉ.” Hạ Thiên không thèm nhìn vết kiếm thương trên người, thái độ vẫn vân đạm phong khinh: “Nếu không, ngươi quỳ xuống bái ta làm thầy tổ, có lẽ ta sẽ tha cái mạng chó cho ngươi.”
Lão giả áo tơi lạnh lùng nói: ‘Xem ra ngươi đã quyết tâm tìm chết.”
“Quảng Lực đạo huynh, ngươi khoan đã, để ta thay ngươi khuyên Hạ Thiên một chút.”
Vấn Thiên Đạo Nhân bỗng nhiên lên tiếng giải thích với lão giả áo tơi: “Dù sao mục đích của ngươi cũng không phải muốn hắn chết, mà là giữ lại khả năng có lợi nhất. Chỉ cần thối lui một bước nhỏ là được mà.”
“Ngươi có thể thử khuyên hắn.”
Lão giả áo tơi tự tin có thể giết chết Hạ Thiên, cho nên cũng không vội: “Tuy nhiên, ta chỉ cho ngươi thời gian một nén nhang mà thôi.”
“Lão mũi trâu, việc này không liên quan gì đến ngươi, ngươi đừng nên trộn lẫn.”
Không đợi Vấn Thiên Đạo Nhân lên tiếng, Hạ Thiên đã ngăn lại.
“Hạ Thiên, thật ra ngươi không cần thiết phải cứng đầu như vậy.”
Vấn Thiên Đạo Nhân khẽ thở dài một tiếng, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Thế sự hiểm ác, đại đạo u ám, nếu như ngươi chết ở chỗ này, vậy tương lai như thế nào, hơn nữa ông ta và ngươi cũng không có tư thù.”
“Ai nói không có thù." Hạ Thiên bĩu môi: “Ta thấy đây chính là cừu hận lớn nhất, hơn nữa ông ta đã từng đánh chủ ý với vợ Phù Diêu, ông ta phải chết.” “Vậy đó cũng là chuyện của một vạn năm trước rồi.” Vấn Thiên Đạo Nhân tu hành cả đời, không hề động qua khái niệm nam nữ, cho nên vẫn rất không hiểu: “Tình yêu nam nữ chẳng qua chỉ là tô điểm thêm cho quá trình tu tiên mà thôi, cần chi phải cố chấp như thế. Ta tin rằng Phù Diêu Tiên Tử cũng không ngại.”
Gương mặt Phù Diêu Tiên Tử hiện lên sự do dự. Nếu như bởi vì chuyện của nàng khiến cho Hạ Thiên rơi vào hiểm cảnh, về sau nàng xác thực không cách nào tha thứ cho chính mình.
“Vợ Phù Diêu, nàng không cần nghĩ nhiều như vậy.”
Hạ Thiên lập tức ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Phù Diêu Tiên Tử: “Đây là suy nghĩ của ta, đồng thời cũng là nguyên tắc làm người của ta.”
“Chồng, ta ủng hộ chàng.” Phù Diêu Tiên Tử rất nhanh quét sạch suy nghĩ loạn thất bát tao, quyết định ủng hộ Hạ Thiên trăm phần trăm. Vấn Thiên Đạo Nhân thật sự không cách nào hiểu được trong đầu hai người này đang suy nghĩ chuyện gì, chỉ nói: “Hạ Thiên, ngươi nhịn một chút đi. Cho dù ngươi không đồng ý điều kiện của ông ta, cũng không cần thiết phải tức giận nhất thời với ông ta. Chịu thua một chút, ta sẽ điều giải một phen. Ông ta chắc chắn sẽ nể mặt ta.”
Hạ Thiên nói: “Nếu đã là tức, vậy thì phải phát tiết, tại sao lại phải nhịn?”
“Không nhịn, ngươi sẽ chết. Nữ nhân của ngươi cũng sẽ bị ngươi liên lụy mà chết.”
Vấn Thiên Đạo Nhân vẫn khuyên can: “Ngươi không suy nghĩ cho mình, chẳng lẽ ngươi không quan tâm đến sống chết của nữ nhân của ngươi sao?” Lúc này, Phù Diêu Tiên Tử đã bình tĩnh lại, ủng hộ Hạ Thiên vô điều kiện: “Chồng, chàng không cần phải suy nghĩ nhiều. Chàng nên làm như thế nào thì cứ làm như thế đó. Chúng ta cũng không phải những nữ nhân trói gà không chặt, mà là tu tiên giả Độ Kiếp Kỳ.”
“Mặc dù các ngươi đều có tu vi Độ Kiếp Kỳ nhưng trước mặt Đại chí tôn của liên minh tu tiên, các ngươi vẫn giống như trẻ nhỏ.” Vấn Thiên Đạo Nhân lắc đầu, có chút lo lắng nói: “Các ngươi thật sự không biết hậu quả của việc chọc giận Đại chí tôn là như thế nào. Nếu Hạ Vô Kỵ thật sự buông tay buông chân, gần phân nửa liên minh tu tiên sẽ có thể nghênh đón hủy diệt. Tiên khí chi địa của các ngươi đoán chừng cũng sẽ trực tiếp bị xóa khỏi thế gian.”
Hạ Thiên nói: “Chính vì ông ta mạnh, cho nên ta không thể nhịn, càng không thể lui, nhất định phải một lần duy nhất xử lý ông ta.” Vấn Thiên Đạo Nhân thật sự không hiểu: “Trên con đường tu tiên, luôn có người mạnh hơn ngươi, chịu thua cũng có gì là lớn. Chỉ khi còn sống, mới có thể có cơ hội nâng cao một bước. Thần tủy đại đạo tu tiên nằm ở một chữ Cầu. Về sau không có ai so vai với ngươi, ngươi chính là Đại chí tôn, ngươi sẽ càng có nhiều cơ hội phi thăng Chân Tiên giới.”
“Đó là suy nghĩ của ngươi, không phải ta.”
Thái độ của Hạ Thiên vẫn cường ngạnh như cũ, không hề chịu thua: “Gặp được một kẻ mạnh thì phải chịu thua sao? Vậy ta lại càng không có khả năng bảo vệ được nữ nhân của ta. Vì mạng sống mà chịu nhục, lần tiếp theo vì mạng sống mà bỏ ra cái gì? Còn lần sau nữa thì sao? Mỗi lần đều quỳ xuống cầu người khác tha mạng?”
“Đó là tu tiên giả cẩu thí, cũng không phải phong cách của ta.”
Vấn Thiên Đạo Nhân cười khổ: “Thiên đạo như vậy, thiên ý như thế, ngươi nhịn thì có sao đâu?”
“Vậy ngươi cho rằng ta vì cái gì mà có thể tu luyện được Nghịch Thiên Bát Châm?” Hạ Thiên bỗng nhiên mỉm cười, vô cùng tự tin nói: “Thần cản giết thần, Phật cản giết Phật, trời cản nghịch trời. Ngay cả chút khí phách đó cũng không có, vậy thì còn luyện Nghịch Thiên Bát Châm cái gì nữa.”
Nghe xong, Vấn Thiên Đạo Nhân biết mình có khuyên thêm gì nữa cũng vô ích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận