Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2682: Thu phục linh mạch (2)

“Đệ ngũ châm.” Hạ Thiên thầm quát một tiếng, một lần nữa rót băng hỏa linh khí vào bên trong lỗ thủng. Châm thứ năm của Nghịch Thiên Bát Châm có tên Đan Thành, ý là có thể gia tăng tu vi của người sử dụng đến Kim Đan Kỳ.
Nhưng thứ trước mắt mà ngân châm sử dụng lại là một linh mạch không có thực thể.
Kim Đan không có chỗ dựa, hoàn toàn ngưng kết không ra.
Mặc dù Hạ Thiên không ngừng rót băng hỏa linh khí nhưng đối với linh mạch mấy ngàn dặm mà nói, nó vẫn như hạt cát trong sa mạc. Nếu cứ tiếp tục như vậy, đoán chừng linh mạch còn chưa chữa trị xong, bản thân hắn đã hao hết linh khí mà chết.
“Hạ Thiên ta tuyệt không có khả năng thất bại.” Hạ Thiên nghiến chặt răng, cưỡng ép thúc đẩy băng hỏa linh khí trong đan điền: “Đệ ngũ châm, thành cho lão tử.”
Bỗng dưng, kim châm phóng ra một vệt kim quang, từng chút từng chút tràn ngập, tốc độ cực kỳ chậm nhưng thật ra lại nhanh như sấm sét.
Toàn bộ lòng đất, thậm chí phạm vi mấy ngàn dặm đều bị luồng kim quang này đảo qua.
Kim quang lướt qua, bất luận cả người lẫn cỏ cây đều như phù du, trong phút chốc trở nên cực kỳ chậm, giống như ăn phải thứ trái cây trì độn. Đám người áo bào trắng đang kịch đấu, còn có đám người Trương Minh Đà, tất cả như trở thành đoạn phim quay chậm, nhất cử nhất động đều chậm như ốc sên.
Hạ Thiên cũng tiến vào một hoàn cảnh cực kỳ huyền diệu, cả người hắn như hòa tan, như không khí, như một trận gió, tự do tự tại vẫy vùng dưới lòng đất mấy ngàn dặm của Chung Nam sơn.
Trong nháy mắt, hắn nhìn thấy rõ linh mạch dưới lòng đất kéo dài đến đâu, hướng chảy của sông ngầm cùng với vô số sinh vật nhỏ bé.
Hắn có thể nhìn thấy một cách rõ ràng hoa cỏ, cây cối trên mặt đất, du khách đi đường, còn có những dãy núi chập trùng đếm không hết.
….
Không biết qua bao lâu, Hạ Thiên “tỉnh” lại. Khái niệm “tỉnh” lần này hoàn toàn khác với những lần trước mà hắn biết, một cảm giác cực kỳ siêu thoát, dường như thoát khỏi thể xác và cực hạn của con người. Cụ thể phải hình dung như thế nào loại cảm giác này, Hạ Thiên thật sự không nghĩ ra được từ ngữ thích hợp. Hắn chỉ biết hắn lúc này đã khác với trước đó.
Trong lúc Hạ Thiên tỉnh lại, luồng kim quang kia trong phút chốc thu về, thông qua ngân châm rút vào trong đan điền Hạ Thiên. Chuyện vừa rồi trải qua cũng chỉ có một hai giây, nhưng có lẽ đã có mấy chục năm, thậm chí trên trăm năm, nhanh đến mức khiến hắn tưởng rằng mình đang thất thần.
“Đây chính là đệ ngũ châm của Nghịch Thiên Bát Châm?” Hạ Thiên tỉnh lại, không khỏi nhớ đến cảm giác đó: “Không, không đúng. Nó hoàn toàn khác với đệ ngũ châm ban đầu. Thật kỳ lạ! Chẳng lẽ Nghịch Thiên Bát Châm còn có biến thức khác? Thần Tiên Tỷ Tỷ chưa hề nói với ta chuyện này, hay chính bản thân nàng ấy cũng không rõ?”
Rống!
Lúc này, lòng đất bỗng nhiên vang lên tiếng rồng ngâm.
“A?” Hạ Thiên cúi đầu kiểm tra, phát hiện long mạch đã được trị xong, lỗ thủng vảy ngược chẳng những khép lại, thậm chí còn ngưng kết một mảng vảy rồng kim quang lóng lánh, mơ hồ có dấu hiệu hóa rồng.
Long mạch hiển nhiên cũng nhận ra điều này, hưng phấn không thôi, không ngừng du tẩu trong lòng đất, thỉnh thoảng phát ra tiếng rên muốn điếc tai.
“Lăn tăn cái gì? Ngươi còn lâu lắm mới hóa rồng?” Hạ Thiên hơi khó chịu: “Nếu ngươi còn láo nháo, ngươi có tin một châm của ta làm cho ngươi biến mất luôn không?”
Linh tính của long mạch đã cao hơn lúc trước. Nó vừa thương vừa sợ Hạ Thiên. Nghe tiếng quát của hắn, nó lập tức yên tĩnh trở lại, giống như sủng vật, khá nhu thuận.
"Phốc! Phốc! Phốc!"
Sau khi kim quang thu về, tâm mạch của đám người áo trắng đột nhiên nổ tung, miệng phun máu tung tóe, rơi vào bên trong sông ngầm dưới lòng đất, không biết sẽ bị cuốn trôi đi đâu.
“Hạ cư sĩ, ngươi thật sự có thể chữa trị được long mạch.” Ông cụ gầy gò mừng rỡ, nhào đến trước mặt Hạ Thiên, kích động đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống: “Đại ơn đại đức lần này, bần đạo suốt đời khó quên. Nếu sau này có gì sai khiến, Trùng Dương cung ta có chết muôn lần cũng không chối từ.”
“Ta chẳng có gì sai khiến ngươi cả.” Hạ Thiên nhếch miệng: “Ta hỗ trợ cũng chỉ vì đại sư phụ nhờ ta, nếu ngươi muốn cảm ơn, cứ cảm ơn ông ấy là được.”
Trương Minh Đà mỉm cười, thức thời nói: “Cảm ơn ta làm gì? Là nhờ ngươi mới giải quyết được vấn đề.”
“Nếu không có ông giúp ta chống lại bọn họ đến bây giờ, đoán chừng linh mạch đã sớm tản mất rồi.” Hạ Thiên ngáp một cái: “Đại sư phụ, ông cũng đừng giống ta quá, lúc nào cũng khiêm tốn.”
“Người như ngươi mà còn biết khiêm tốn? Ngươi đang nói chuyện ma quỷ gì thế?” Trương Minh Đà trừng mắt nhìn Hạ Thiên: “Ngươi nên học hỏi ta đi. Tất cả đều do Lữ Nhân và Ngải Luân dạy ngươi có cái tính tự đại như thế.”
Hạ Thiên mỉm cười: “Cái này của ta không phải tự đại mà là tự tin.”
“Ngươi cứ tự nhiên.” Trương Minh Đà biết tính cách của Hạ Thiên, cũng lười tranh cãi với hắn: “Châm cuối cùng mà ngươi sử dụng chính là đệ ngũ châm sao?”
“Phải mà cũng không phải.” Hạ Thiên đáp.
Trương Minh Đà bất mãn nhìn Hạ Thiên: “Đối với sư phụ ngươi là ta mà ngươi còn dấu dấu giếm giếm cái gì?”
“Đại sư phụ, ta không có thừa nước đục thả câu mà, lời nào ta nói cũng là thật.” Hạ Thiên nghiêm túc đáp: “Châm đó không phải là đệ ngũ châm.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận