Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2203. Rốt cuộc là ngươi làm thế nào?

"Thật ra Hạ Thiên cũng không lợi hại bao nhiêu, chỉ là đối thủ của hắn đều phạm vào những chuyện ngu xuẩn mà thôi."
Người áo đen dừng một chút, sau đó lập tức khinh thường cười nhạo, "Bản tôn đã sống ở Địa Cầu hơn một ngàn năm rồi, đầu óc cứng nhắc rất nhiều. Huống chi hắn còn là một người thanh tu, một lòng chỉ muốn tìm kiếm chân nguyên, tiếp đó phi thăng trở lại Liên minh Tu Tiên, cho nên không có nghiên cứu sâu về phương diện pháp thuật."
Viên Thế Hoàng bày ra dáng vẻ nghiêm túc lắng nghe, lại giống như đang suy tư gì đó.
"Mà ta thì lại khác, mấy năm nay vẫn luôn khổ tu pháp thuật, chỉ là một tên Hạ Thiên, không đáng để ta chú ý tới." Người áo đen cũng không hề để ý thần sắc của Viên Thế Hoàng, tiếp tục nói: "Chỉ là ta cảm thấy sau lưng Hạ Thiên hình như có một cỗ thế lực khổng lồ, có quan hệ ngàn vạn sợi tơ với Liên minh Tu Tiên bên kia, cho nên ta không thể không phòng."
Viên Thế Hoàng cười khẽ hai tiếng, không nói gì nữa, trong lòng lại không cho là đúng. Người chưa từng đối kháng chính diện với Hạ Thiên thì luôn coi thường hắn, đợi đến cái ngày chân chính đối mặt với hắn thì nhất định sẽ thua thảm, chuyện ấy hắn đã được trải nghiệm rất sâu sắc vào mười hai năm trước rồi. Nhưng hắn không có ý định nhắc nhở, bởi vì có nhắc nhở cũng vô dụng mà thôi, ngược lại sẽ khiến đối phương không vui.
Mặc dù người áo đen trước mặt chỉ là phân thân của tổ tôn mà nhà họ Viên ẩn giấu cung phụng, nhưng đối phương cũng là tu tiên giả, không phải nhân vật mà hắn có thể trêu chọc nổi. Huống chi hắn còn muốn lợi dụng người này để khống chế nhà họ Viên ẩn giấu, từ đó hợp nhất hai nhà họ Viên thành một, như vậy mới có thể cạnh tranh ngôi vị đệ nhất thế gia Kinh thành với nhà họ Triệu.
Về phần cái gọi là đắc đạo thành tiên, Viên Thế Hoàng chưa từng nghĩ tới chuyện này, cũng không có trong kế hoạch nhân sinh của hắn.
"Ta rất tò mò, rõ ràng nhà ngươi đã nhìn thấy rất nhiều tu tiên giả." Người áo đen nhìn Viên Thế Hoàng, ý vị thâm trường hỏi: "Ta đã từng nói cho ngươi thật ra Hạ Thiên cũng là tu tiên giả, chính vì vậy hắn mới có thể lợi hại như vậy. Nhưng tại sao ngươi không có chút động tâm nào?"
"Động tâm, đương nhiên là động tâm chứ." Viên Thế Hoàng kẹp một viên cờ trắng giữa hai ngón tay, thỉnh thoảng xoay chuyển một chút, "Người sống một đời, mưu cầu đồ vật đơn giản là công danh lợi lộc, nhưng sau khi có được những thứ ấy thì điều theo đuổi cuối cùng chính là trường sinh bất tử, ngay cả những vị bá chủ minh quân thời xưa cũng không ngoại lệ."
Người áo đen gật đầu: "Ta cũng biết lịch sử người Địa Cầu các ngươi, cho nên ngươi càng không nên từ chối những chuyện như trường sinh mới đúng."
"Không, không phải là ta từ chối." Viên Thế Hoàng lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, "Mà là ta hiểu rất rõ mấy chuyện như trường sinh cũng không phải là thứ mà ta có thể mơ ước."
"Chuyện này lại có chút kì quái rồi." Người áo đen lắc đầu không thôi, hài hước nói: "Những người khác trong nhà họ Viên các ngươi gần như đều bị trường sinh dụ hoặc đến mức điên rồi, vì sao ngươi có thể thanh tỉnh như thế?"
"Bởi vì ta là người, người bình thường, một người bình thường cảm thấy đã rất thỏa mãn." Viên Thế Hoàng giải thích: "Bởi vì muốn cho nhà họ Viên trở thành đệ nhất thế gia mà cái giá ta phải trả là không cách nào nói được. Nếu như còn muốn trường sinh bất lão...... Cái giá đấy, suy đi nghĩ lại ta cảm thấy mình trả không nổi.”
"Ngươi là một người thông minh." Người áo đen lộ ra vẻ mặt tán dương, tiếp đó lại dị thường âm trầm, "Nhưng cũng là một tên ngu xuẩn không có chút ước mơ nào, có thể sánh ngang với tên ngốc Hạ Thiên trầm mê nữ sắc không chí tiến thủ kia."
"Ngươi mới là đồ kém thông minh thì có." Giữa không trung vang lên một giọng nói lười biếng, giọng điệu khá là khó chịu, "Hơn nữa là một tên ngớ ngẩn không có chút tiến bộ nào, lại còn không dám đánh chính diện với ta."
Vẻ mặt người áo đen bỗng cứng lại, tiếp đó giương mắt nhìn về phía Viên Thế Hoàng, có chút bất ngờ thốt lên: "Ngươi dám bán đứng ta?"
"Có bán đứng hay không thì cũng không quan trọng, ta không phải là thuộc hạ của ngươi, ngươi cũng không phải là trưởng bối của ta." Viên cờ trắng mà Viên Thế Hoàng vẫn luôn nắm trong tay cuối cùng được đặt xuống xuống bàn cờ, "Bản tôn ngươi bố thí ân huệ vẫn luôn là nhà họ Viên ẩn giấu kia, nhà họ Viên ở Kinh thành chúng ta không hề nhận được một chút chỗ tốt nào, ngược lại còn phải gánh hậu quả do nhà họ Viên kia. Ngươi cũng nên thu tay lại đi, ta không phải là mấy tên dã tâm bừng bừng trong nhà họ Viên ẩn giấu kia, từ lúc bắt đầu thì ngươi đã tìm sai người rồi."
"Ngươi thật sự làm ta quá thất vọng." Người áo đen nhìn đại long bị tàn sát trên bàn cờ rồi thở dài, sau đó phất quân cờ còn lại lên bàn cờ, "Không ngờ ngươi lại làm ra lựa chọn sai lầm ở thời khắc mấu chốt này, thật sự là ngu không ai bằng."
Viên Thế Hoàng cười nói: "Đáng tiếc phải làm ngươi thất vọng rồi, đây vốn dĩ là việc mà ta nên làm. Các ngươi đã hủy hoại một nhà họ Viên, ta không muốn thêm một nhà họ Viên nữa cũng bị phá hủy chỉ vì các ngươi."
"Ếch ngồi đáy giếng." Người áo đen khinh bỉ liếc Viên Thế Hoàng một cái, "Khó trách nhiều năm như vậy mà nhà họ Viên Kinh thành đều không thể trèo lên, trở thành thế gia đỉnh phong, đó là bởi vì có loại gia chủ sợ sệt co vòi như ngươi."
"Một tên khách Dị Giới như ngươi không có tư cách bình phán ta." Viên Thế Hoàng thẳng lưng chậm rãi đi tới đứng bên cạnh Hạ Thiên, "Cho dù Hạ Thiên luôn làm chuyện không đúng, nhưng chung quy hắn là người Địa Cầu, hơn nữa sự tồn tại của hắn đối với ta có ích mà không có hại. Mà ngươi lại có khả năng kéo ta và toàn bộ nhà họ Viên, thậm chí tất cả mọi người vào vực sâu."
Viên Thế Hoàng vừa nói vừa siết chặt nắm tay: "Ta chỉ là làm ra lựa chọn thích hợp nhất mà thôi."
"Vậy thì không có gì để bàn nữa." Người áo đen thở dài, không ngờ bố trí nhiều năm như vậy mà vẫn bị thất bại trong gang tấc, tất cả đều là do tên khốn kiếp đang cười đùa trước mắt này: "Hạ Thiên, rốt cuộc thì ngươi muốn thế nào?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận