Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1802. Triệu Thanh Thanh về nhà

“Hàm Hàm, có phải đầu óc ngươi lại bị hư rồi không, ngươi đang nói bậy gì đấy?” Liễu Vân Anh liếc nhìn Hàm Hàm một cái. Nha đầu này cả ngày cứ như nha đầu điên vậy. Chẳng trách từ nhỏ nàng đã thích chơi với người cô dị thường của mình.
Liễu Vân Anh nhìn về phía Hạ Thiên rồi tiếp tục nói: “Anh rể, tóm lại là chúng ta nghi ngờ có người đang định gây bất lợi cho ngươi, hơn nữa những người kia chắc chắn biết rõ về ngươi, vì vậy chúng ta nghĩ ngươi nên đề phòng một chút.”
“Đúng vậy, anh rể, nếu bọn hắn đều gọi điện thoại cho ta và chị hai, vậy hơn phân nửa là bọn hắn cũng đã gọi cho những người khác nữa. Nếu không cẩn thận thực sự sẽ có người bị bọn hắn thuyết phục đó.” Hàm Hàm ở bên cạnh nói.
“Ồ, không sao cả, mặc kệ người kia gọi điện thoại nói các ngươi làm cái gì, ngươi cứ việc đồng ý, sau đó thì nói cho ta biết là được.” Hạ Thiên cũng không quan tâm chuyện đấy lắm. Hắn cảm thấy hơn phân nửa là do cái tổ chức Diệt Thần kia đang quấy rối.
“Anh rể, ngươi yên tâm, có tin tức ta sẽ nói cho ngươi biết đầu tiên.” Hàm Hàm trả lời ngay rồi lại chớp chớp mắt nhìn Hạ Thiên: “Anh rể, ngươi thấy ta ngoan như vậy, hay thuận tiện ngươi cũng biến ta thành người tu tiên được không?”
“Hàm Hàm, ngươi đừng lộn xộn.” Liễu Vân Anh trừng mắt nhìn Hàm Hàm.
“Ta không có lộn xộn, ta chỉ muốn lấy chút lợi ích từ anh rể mà thôi.” Hàm Hàm cười hì hì: “Nói không chừng tâm trạng của anh rể tốt sẽ lập tức cho ta trở thành người tu tiên nha.”
Nói đến đây, Hàm Hàm lại hướng về phía Hạ Thiên nở một nụ cười xinh đẹp: “Anh rể, ngươi nói ta có nói đúng không?”
“Không đúng.” Hạ Thiên không chừa cho Hàm Hàm chút mặt mũi: “Ta sẽ không biến ngươi thành người tu tiên đâu.”
“Anh rể, ngươi đối xử với ta không tốt chút nào!” Hàm Hàm bĩu môi: “Chờ lúc chị hai và cô ta trở về, ta sẽ đi cáo trạng với các nàng!”
“Thôi, anh rể, chúng ta đi trước đây, nếu có tin tức gì chúng ta sẽ liên lạc với ngươi.” Liễu Vân Anh trực tiếp kéo Hàm Hàm đi.
“Anh rể, lần sau ta lại đến tìm ngươi nha.” Hàm Hàm có chút không muốn rời đi, nhưng có vẻ như nàng không khoẻ bằng Liễu Vân Anh, cuối cùng vẫn bị kéo đi.
Mà khi hai người vừa biến mất ở cửa ra vào, cuối cùng Lam Y Nhân cũng không nhịn được hỏi: “Chồng à, sao lại có nhiều người biết đến sự tồn tại của người tu tiên như vậy?”
“Nên là không có bao nhiêu người biết mới đúng.” Hạ Thiên lắc đầu: “Thần tiên tỷ tỷ và những người khác vẫn luôn kiểm soát những tin tức đó, trên cơ bản là không để cho người ngoài biết được. Cây trúc gầy và Hàm Hàm có biết một chút, nhưng chắc cũng không biết cụ thể. Chỉ có điều, bây giờ nhìn lại xem ra cũng có vài người đã biết đến chuyện này.”
Hạ Thiên dừng một chút, lại nói: "Nhưng không sao, biết thì biết thôi. Mị Nhi và Băng Băng đều nói không thể để người bình thường biết những chuyện kia, nhưng nếu có cực ít người biết thì sẽ không không sao hết, vì sẽ không ai tin là thật, vợ Tiểu Y Y, nàng không cần lo lắng về điều đó. Thực ra, cho dù tất cả mọi người đều biết, đó cũng không phải là vấn đề lớn.”
Hạ Thiên thuận tay ôm lấy Lam Y Nhân rồi nói: “Vợ Tiểu Y Y, hình như nàng gầy đi một chút rồi. Những ngày này nàng quá nhớ ta sao?”
“Ta không gầy.” Lam Y Nhân có chút dở khóc dở cười. Cho dù nàng thực sự đã gầy đi thì đó cũng là vì mệt, hoàn toàn không phải vì nhớ tới hắn.
Cảm thấy chồng mình lại muốn làm loạn, Lam Y Nhân lập tức nói: “Chồng à, anh đừng làm vậy, Y Tiểu Âm đang tìm anh đấy, có vẻ như rất gấp, anh nên gọi điện thoại cho nàng ấy trước đi. Vì tìm anh, nàng cũng tìm đến nơi này, chắc là có việc gấp lắm.”
“Thật sao?” Hạ Thiên có chút ngạc nhiên: “Bây giờ vợ Y Y nhớ ta như vậy sao?”
Hạ Thiên nghĩ, lại nói: “Ừm, vì nàng nhớ ta như vật, hãy để nàng nhớ thêm một lúc nữa đi, như thế thì sẽ càng nhớ ta hơn.”
Lam Y Nhân có chút không nói nên lời, nàng xem như đã hiểu, người chồng này muốn Y Tiểu Âm lại gọi điện thoại cho hắn.
“Đúng rồi, chồng à, lần này ngươi đã đi đâu vậy? Sao điện thoại không liên lạc được?” Lam Y Nhân có chút hiếu kỳ hỏi.
“Ta và Thanh Thanh đi núi Thanh Phong chơi.” Hạ Thiên cũng không giấu diếm: “Ở đó không có tín hiệu, nhưng có internet. Lần sau nếu như vợ của Tiểu Y Y không tìm thấy ta thì có thể nhắn tin trên mạng cho ta.”
“Thanh Thanh?” Lam Y Nhân lại càng chú ý tới cái tên đấy hơn: “Có phải là Triệu Thanh Thanh không?”
“Đúng vậy, nàng ấy cũng vừa trở về với ta, nhưng nàng ấy đã đi về nhà trước rồi.” Hạ Thiên mới nói đến đây thì chuông điện thoại vang lên, mà nhìn tên người gọi tới lại chính là Triệu Thanh Thanh gọi.
“Sư phụ, ta đã về đến nhà rồi, ba mẹ đang chuẩn bị công khai xử lý tội ta đây, ta không đi tìm ngươi được rồi.” Rõ ràng là trong giọng nói của Triệu Thanh Thanh có chút hương vị làm nũng: “Ngươi cũng không cần lo lắng cho ta đâu, dù sao thì bọn hắn cũng không có cách nào bắt ta lại.”
“Ừ, ta không lo lắng, cùng lắm thì ta sẽ đánh cha ngươi một trận.” Hạ Thiên thuận miệng nói.
“Đừng nha, ta đã nói với ngươi một tiếng rồi, ta cúp điện thoại trước đây.” Triệu Thanh Thanh nhanh chóng cúp máy, nàng thật sự lo lắng sư phụ nàng sẽ chạy tới nhà đánh ba của mình.
Triệu Thanh Thanh vừa bước ra khỏi phòng ngủ thì nhìn thấy ba đang đi về phía nàng, mà bên cạnh ba nàng còn có một nữ nhân đi theo, đó là một nữ nhân trẻ tuổi xinh đẹp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận