Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2771: Lạt mềm buộc chặt

Câu cá là một việc vừa khô khan vừa thú vị.
Khô khan là bởi vì quá trình này rất đơn điệu, chỉ cần là người hơi không kiên nhẫn thì căn bản không ngồi im được, thú vị cũng là bởi vì quá trình đó vừa dài vừa yên tĩnh, có thể tu thân dưỡng tính, có thể thả hồn ra bên ngoài.
Còn về thu hoạch, thật ra không quan trọng.
Có cũng được, mà không có cũng chẳng sao.
Bạch Tiêm Tiêm không thích câu cá cho lắm, chỉ là trước đó cuộc sống trên đảo Sương Nguyệt chẳng có bao nhiêu sôi động liền dùng câu cá để giết thời gian, lâu dần không thích cũng thành thích.
Nghiêm khắc mà nói, thì Bạch Tiêm Tiêm chỉ thích yên tĩnh một mình, câu cá là cái cớ mà thôi, cần câu để bên cạnh mà nàng không để ý gì, bản thân lại ngồi một bên nhắm mắt dưỡng thần.
Nàng muốn yên tĩnh ngây ngốc, nhưng luôn có người muốn làm phiền nàng.
Mặt hồ tĩnh lặng đột nhiên dậy sóng, sau đó có một con quái vật khổng lồ nhảy ra từ trong nước nhanh chóng lao về phía nàng.
“Bộp!”
Bạch Tiêm Tiêm cau mày lại, nàng tiện tay túm một cái vào không trung, rồi hất một phát liền đập thứ đồ kia vào tảng đá, đấy không phải là cá, mà làm một con chó.
Thân hình của con chó đó rất lớn, lông trắng tay dài mắt nhỏ, nhìn không ra là chủng loại gì, cơ mà tính tình có chút hung bạo.
Vừa bị đụng vào tảng đá liền khó mà cử động nổi, nhưng nó vẫn nhe răng gầm gừ với Bạch Tiêm Tiêm.
Không qua bao lâu, một chiếc thuyền từ xa lao tới, trên đó có hai nam nhân trẻ tuổi.
“Này, người đẹp, đó là chó ta nuôi, có thể thả nó đi không.” Trong đó nam nhân trẻ tuổi lái thuyền vừa cao vừa đẹp trai, gương mặt nở nụ cười nói với Bạch Tiêm Tiêm: “Nó thích lặn ngụp, cũng thích đùa giỡn, thật sự không có ác ý gì cả.”
Bạch Tiêm Tiêm liếc nhìn nam tử này, nàng hờ hững nói: “Ta thì thấy không phải trò đùa đâu.”
“Người đẹp, không phải trò đùa mà ngươi nói là sao.” Nam nhân cao lớn cười ha ha, giơ tay vén mái tóc ra sau, ánh mắt càn rỡ nhìn chằm chằm Bạch Tiêm Tiêm: “Không phải ngươi cảm thấy con chó này sẽ làm hại đến ngươi chứ, ha ha ha.”
Bạch Tiêm Tiêm cau đôi mày thanh tú, trên gương mặt để lộ thần sắc không vui: “Ngươi thấy đây là một trò đùa à?”
“Đương nhiên rồi, đừng căng thẳng thế chứ.” Ánh mắt của nam nhân cao to cười lên thành trăng khuyết, vô cùng thân thiện nói: “Ta là Trần Đông Phong, sống ở làng nghỉ đối diện hồ, người đẹp tên gì vậy?”
Bạch Tiêm Tiêm lười giao tiếp với loại người như này, nàng trịnh trọng cảnh cáo một câu: “Ta mặc kệ người có phải đùa hay không, tóm lại con chó này của ngươi rất nguy hiểm, tốt nhất đừng để nó chạy lung tung, bằng không làm hại đến người khác thì hậu quả rất nghiêm trọng.”
“Người đẹp đừng từ chối người ngoài ngàn dặm mà, mọi người đều là đến đây chơi, không bằng đi cùng nhau?”
Trần Đông Phong rõ ràng là một phú nhị đại, hắn đã sớm dùng kính viễn vọng nhìn Bạch Tiêm Tiêm được một khoảng thời gian, vẫn luôn nghĩ xem làm sao để tán tỉnh nàng, mãi cho đến hôm nay mới mượn con chó biết lặn nước tìm được cơ hội nói chuyện với Bạch Tiêm Tiêm, bây giờ sao có thể dễ dàng từ bỏ chứ.
“Không hứng thú.” Bạch Tiêm Tiêm thu cần câu chuyển bị xoay người rời đi.
“Ấy người đẹp, ngươi đúng là không nể mặt nhau mà.” Trần Đông Phong thấy Bạch Tiêm Tiêm không biết điều như thế lập tức biến sắc, “Ba ta là tổng giám đốc bất động sản Thiên Đồng, chốn làng nghỉ này đều là sản nghiệp của nhà ta, cái thôn ngươi ở sau này cũng sẽ như thế.”
Bạch Tiêm Tiêm tỏ vẻ thản nhiên: “Ngươi muốn nói cái gì?”
“Không gì cả, chính là có đề nghị nhỏ thôi.” Khóe miệng của Trần Đông Phong nhếch lên, lộ ra nụ cười đắc ý, hắn vỗ tay nói: “Ta cũng quan sát ngươi mấy ngày nay, hình như ngươi cũng rất nhàm chán mà, cho nên mọi người không ngại thì kết bạn bè, mỗi người đều có nhu cầu cả.”
“Mỗi người đều có nhu cầu?” Lịch sử tình trường của Bạch Tiêm Tiêm không nhiều, thật ra nàng không biết Trần Đông Phong muốn biểu đạt cái gì, tùy tiện nói: “Trên người ngươi không có thứ ta cần.”
“He he, người đẹp không hiểu Đông ca rồi.” Một nam nhân cơ bắp khác dáng vẻ coi như cường tráng cười nói: “Cái khác không nói, chứ miếng đất này Đông cao cầm chắc rồi, nếu như ngươi chắc chắn chơi với Đông ca mấy ngày, thì một hai trăm vạn không thiếu cho ngươi được.”
“Người đẹp, ngươi trông xinh đẹp như thế vậy mà còn ở cái thôn này, trong nhà chắc là không giàu có nhỉ.”
Trần Đông Phong nở nụ cười đúng ý, “Đông ca ta không xem nổi người khác chịu khổ, dựa vào nhan sắc của ngươi thì trực tiếp làm bạn gái ta cũng được, nếu như vậy ta đảm bảo cả gia đình nhà ngươi đều có thể lên như diều gặp gió.”
“Bẩn thỉu.” Bạch Tiêm Tiêm không khỏi tức giận, nàng chỉ nói một câu: “Nhanh cút cho ta, nếu không đừng trách ta không khách khí.”
“Ấy dô, người đẹp đừng rượu mừng không uống lại muốn uống rượu phạt.”
Nam nhân cơ bắp cau mày, gương mặt lộ vẻ dữ tợn uy hiếp Bạch Tiêm Tiêm: “Ngươi suốt ngày làm màu ngồi trên đá câu cá, không phải là muốn hấp dẫn sự chú ý của Đông ca chúng ta sao, bây giờ mục đích của ngươi đã đạt được rồi còn gây khó dễ làm gì, thực sự coi bản thân là tiên nữ chắc, vậy mà chơi trò lạt mềm buộc chặt?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận