Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3604: Không phải không nhớ mà là không biết

Bên trong có một cái bàn tròn, trên bàn bày biện rất nhiều trái cây.
Bên cạnh còn có một phòng trà nho nhỏ, có ba người đang ngồi uống trà ôn chuyện, bầu không khí khá hòa hợp.
Bốn người này nhìn có vẻ rất đặc biệt, khiến người ta nhìn một cái cũng khó mà quên.
Trong đó có một lão giả, quần áo khá thời trang, có chút cảm giác hơi hướng đại gia thời thượng.
Bên trái là một nam nhân lưng hùm vai gấu, cơ thể hơi cong lại, có vẻ là người rất cẩn thận.
Bên phải là một nam nhân vừa gầy vừa lùn, nhưng lại rất đại mã kim đao, thái độ hơi phách lối, đêm hôm khuya khoắt còn đeo kính râm.
Người còn lại là một nữ nhân mặc áo xanh váy trắng, đeo mặt nạ, ra vẻ rất thần bí.
“Hạ tiên sinh, Từ tiểu thư, hai vị đại giá quang lâm, không tiếp đón từ xa, mong hai vị thông cảm.”
Nhìn thấy Hạ Thiên và A Cửu bước vào, lão giả tinh thần quắc thước lập tức đứng dậy, chắp tay với Hạ Thiên và A Cửu: “Lão hủ Tống Vận Kỳ hữu lễ.”
“Ngươi chính là gia gia của Lâm Tuấn Nghĩa?” A Cửu có chút ngoài ý muốn.
Tống Vận Kỳ gật đầu: “Không sai, lão hủ là gia gia của Lâm Tuấn Nghĩa. Lâm Phái là vợ của ta.”
“Vậy tại sao ngươi lại họ Tống?” Hạ Thiên thuận miệng hỏi.
Nữ nhân váy trắng dường như có chút bất mãn: “Đây là đạo làm khách của các ngươi à? Các ngươi dám ăn nói lỗ mãng với Tống lão gia tử. Các ngươi mau cút ra ngoài cho ta.”
“Đầu óc ngươi có bệnh đúng không?” Hạ Thiên khó chịu lườm nữ nhân kia: “Hay là ngươi muốn ăn đòn?”
Nữ nhân váy trắng hừ lạnh: “Quả nhiên thái độ trước sau vẫn khó coi như vậy.”
A Cửu nghe xong, không khỏi nhướng mày, ý vị thâm trường nhìn Hạ Thiên: “Nữ nhân kia quen ngươi? Ngươi lại gây ra phong lưu gì thế?”
“Ta chẳng quen biết ả ngớ ngẩn này.” Hạ Thiên lắc đầu.
Nữ nhân váy trắng đứng phắt dậy, chỉ tay vào Hạ Thiên, tức giận nói: “Ngươi mắng ai ngớ ngẩn vậy? Ngươi đừng tưởng rằng ta không nghe được nhé.”
Nam nhân lùn đeo kính râm mỉm cười nói: “Ha ha, tên nhóc này xác thực rất cuồng. Rất tốt, sẽ không quá nhàm chán đâu.”
“Khoan đã, khoan đã. Các vị nể tình lão hủ, đừng vừa gặp nhau đã tổn thương hòa khí.” Tống Vận Kỳ tiến lên hòa giải, mỉm cười giải thích: “Thật ra cũng không có gì mạo phạm cả. Lão hủ là con rể của Lâm gia, vừa đến đã là mấy chục năm, không có gì để nói cả.”
A Cửu hiểu ra, chợt lẩm bẩm: “Khó trách Lâm Tuấn Nghĩa lại gọi Lâm Phái Thu là nãi nãi, ta còn tưởng rằng bà ấy kết hôn với một người họ Lâm nữa chứ.”
“Đến đời Phái Thu thì nam đinh đoạn tuyệt, tất nhiên chỉ có thể bắt rể mà thôi.” Tống Vận Kỳ hoàn toàn không để ý đến xuất thân của mình, cười ha hả nói: “Từ nhỏ ta đã một thân một mình, có thể ở rể Lâm gia đã là may mắn của ta rồi.”
A Cửu hỏi: “Ngươi đãi tiệc mời chúng ta đến là muốn làm gì?”
“Cái này không vội.” Tống Vận Kỳ khoát tay, cũng không trả lời câu hỏi của A Cửu, cất cao giọng nói: “Khách đã đến rồi, tại sao còn không mang đồ ăn lên?”
Hạ Thiên ngược lại không quan trọng, A Cửu thì muốn xem người này rốt cuộc muốn làm gì. Hai người xa lạ kia cũng không rõ lai lịch ra sao.
“Mời ngồi, tất cả mọi người cùng nhau ngồi đi.” Tống Vận Kỳ lại nói với hai nam một nữ kia, sau đó tự mình chọn lấy một vị trí ngồi xuống.
Không bao lâu sau, chỉ thấy Lâm Tuấn Nghĩa dẫn theo mấy nhân viên phục vụ mang theo thức ăn chậm rãi đặt lên trên bàn.
“Thức ăn đã mang lên xong.” Một lát sau, Lâm Tuấn Nghĩa cười nói: “Gia gia, còn có mấy vị khách quý, mời mọi người nâng đũa.”
“Ừm, Tuấn nhi, con ra ngoài cửa canh chừng, đừng để cho bất kỳ ai đến quấy rầy.” Tống Vận Kỳ dặn dò Lâm Tuấn Nghĩa: “Nhất là bà con đấy, tuyệt đối không để bà ấy đến gây chuyện.”
Lâm Tuấn Nghĩa lập tức đáp lại: “Nãi nãi vừa đi ngủ, chắc không đến đây đâu.”
“Được.” Tống Vận Kỳ gật đầu, phất tay ra hiệu Lâm Tuấn Nghĩa lui xuống.
“Tống lão tiên sinh, ngươi không có ý định giới thiệu những người này sao?” A Cửu vẫn luôn nhìn chằm chằm ba người đối diện, không khỏi lên tiếng hỏi.
Nữ nhân váy trắng thản nhiên nói: “Ta biết các ngươi là ai, không cần giới thiệu.”
“Nhưng ta không biết ngươi là ai.” A Cửu thản nhiên nói: “Tuy nói chúng ta chỉ đến dự tiệc nhưng nếu ngay cả người dự tiệc cùng cũng không biết, bữa tiệc này ăn không khỏi quá hồ đồ rồi.”
“Được, vậy để ta giới thiệu mọi người với nhau một chút.” Tống Vận Kỳ nghe xong, lập tức đưa tay chỉ về phía Hạ Thiên và A Cửu: “Hai vị này, một vị là Hạ Thiên Hạ thần y đến từ tập đoàn Thần Y Giang Hải. Người còn lại là trợ thủ của nữ thần y Y Tiểu Âm A Cửu cô nương. Bây giờ, A Cửu cô nương đang là gia chủ đương nhiên của Tề gia Từ Tú Nhi Từ tiểu thư.”
Biểu hiện ba người đối diện cũng không có gì thay đổi quá lớn, hiển nhiên đã biết thân phận của Hạ Thiên và A Cửu.
“Ba người này…” Tống Vận Kỳ đang định há miệng giới thiệu, nữ nhân váy trắng đã ngắt lời ông, nhìn chằm chằm Hạ Thiên: “Hạ Thiên, ngươi thật sự không nhớ rõ ta là ai sao?”
Hạ Thiên uể oải nói: “Không phải không nhớ mà là không biết.”
“Chúng ta vừa mới gặp nhau cách đây không lâu.” Nữ nhân váy trắng nghiến răng: “Bên trong bí cảnh Quy Khư, ngươi nhất định còn nhớ rất rõ, ngươi đừng nên giả ngu.”
Hạ Thiên vẫn hờ hững như cũ: “Từ trước đến nay, ta hoàn toàn không có ấn tượng với những tên ngớ ngẩn, cũng sẽ không nhớ kỹ.”
“Ta là Lâm Lục Chi.” Nữ nhân váy trắng vỗ bàn một cái, chỉ vào Hạ Thiên: “Lúc đó, bên cạnh ngươi là một nữ nhân khác. Các ngươi cùng nhau giúp đỡ Cát đạo sĩ lừa di vật của cha ta. Bây giờ ngươi giả khờ không nhớ rõ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận