Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1912. Chẳng lẽ là nằm mơ

"A? Chẳng lẽ là ta đã ngủ thiếp đi?" Hạ Thiên tự lẩm bẩm, nếu không thì tại sao hắn lại nhìn thấy vợ chân dài chứ?
Ừm, nhất định là hắn đã ngủ rồi.
Hạ Thiên nghĩ như vậy, dạo gần đây đúng là quá nhớ vợ chân dài, mơ thấy nàng cũng là chuyện bình thường.
Nhưng coi như là nằm mơ giữa ban ngày thì cũng không sao, ôm vợ chân dài một cái trước rồi nói sau.
Hắn không nói hai lời, lập tức nhào tới ôm Dạ Ngọc Mị trước mặt, sau đó ôm vào khoảng không.
Một giây sau, hắn đột nhiên phát hiện cơ thể của mình mất khống chế nhanh chóng bay xuống dưới, ừm, nhìn như chẳng khác gì người bình thường nhảy lầu, giây tiếp theo hắn đã đụng phải mặt đất.
Mặt đất bị đâm xuyên qua, tạo thành một cái hố, cho dù là người tu tiên thì Hạ Thiên cũng có chút đau, thế là hắn đã xác định một sự kiện, hắn không có nằm mơ giữa ban ngày.
Điều đó khiến Hạ Thiên buồn bực, vợ chân dài quá kỳ cục.
"Một tháng." Hạ Thiên nhìn Dạ Ngọc Mị đứng trước mặt hắn cách đó không xa, "Muội muội chân dài, nàng phải ở bên ta một tháng, suốt cả một tháng!"
"Được thôi." Dạ Ngọc Mị đáp ứng rất thẳng thắn, dứt khoát đến mức làm cho Hạ Thiên hoài nghi người trước mắt hắn là Muội muội chân dài giả, từ khi nào mà nàng ấy nghe lời như vậy?
"Muội muội chân dài, ta phải kiểm tra nàng một chút, ta hoài nghi nàng là hàng giả." Hạ Thiên vừa nói vừa vươn tay muốn ôm Dạ Ngọc Mị, nhưng lại ôm vào khoảng không lần nữa.
Một giây sau, Hạ Thiên phát hiện mình đã đến đỉnh núi tuyết, cách đó không xa, Dạ Ngọc Mị ngạo nghễ đứng thẳng.
Lại một giây sau nữa, Thiên Kết Vũ Y trên người tự động trượt xuống.
Hạ Thiên không chần chờ chút nào, lập tức nhào tới.
Một giờ sau.
Hạ Thiên muốn điên rồi.
Phải biết rằng, trong khoảng thời gian này hắn thực sự là nghĩ tới vợ chân dài đến muốn điên rồi, mà khi nàng đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn, hơn nữa lại nghe lời một cách lạ thường làm hắn cảm thấy không quá bình thường, nhưng mà Hạ Thiên vẫn không thèm suy nghĩ nhiều, chỉ muốn hoàn toàn trầm mê trong cơ thể của nàng. Với hắn mà nói, đây chính là sự hưởng thụ mỹ diệu nhất trong khoảng thời gian này.
Nhưng loại hưởng thụ cực hạn đó chỉ kéo dài một giờ.
Bởi vì vợ chân dài đột nhiên mặc quần áo vào, bao bọc dáng người tốt không tưởng nổi của mình lại!
"Ta có phải hàng thật không?" Dạ Ngọc Mị trừng mắt với Hạ Thiên, trong đôi mắt của nàng luôn là có một tia lạnh lẽo nhàn nhạt, cho dù đã ở cùng với hắn mười mấy năm, nhưng nàng vẫn duy trì một tia lạnh nhạt trong xương cốt.
"Muội muội chân dài, nàng đương nhiên là thật rồi, mau cởi quần áo đi mà." Hạ Thiên muốn điên rồi, hắn lại dự định tìm ra biện pháp cởi Thiên Kết Vũ Y trên người nàng một lần nữa, đáng tiếc vẫn giống như trước đây, mặc kệ hai tay của hắn cố gắng thế nào thì vẫn vô dụng.
Hắn đương nhiên biết vợ chân dài trước mắt là hàng thật, thật không thể lại thật hơn nữa, hắn đã sớm vô cùng quen thuộc nàng, nhắm mắt lại cũng có thể biết mỗi một chỗ trên người nàng trông như thế nào, thậm chí biết nơi đó có cảm xúc ra sao. Toàn bộ cảm giác kia sớm đã khắc cốt minh tâm trong tim hắn, thậm chí có thể nói là lạc ấn ở sâu trong linh hồn.
"Ta sẽ ở cùng chàng một tháng, trong một tháng đó, nếu như chàng vẫn không tìm thấy biện pháp tu luyện Nghịch Thiên Đệ Bát Châm thì ta sẽ trở lại Tiên Vân đại lục." Dạ Ngọc Mị nhìn Hạ Thiên bằng đôi mắt trong trẻo lạnh lùng của mình, "Từ hôm nay trở đi, nếu như ban ngày chàng nghiêm túc làm việc thì buổi tối ta sẽ ở bên chàng một giờ."
"Muội muội chân dài, nàng ở bên ta một ngày trước đi, ngày mai ta sẽ suy nghĩ biện pháp tu luyện Nghịch Thiên Đệ Bát Châm! " Hiện tại Hạ Thiên cảm giác cả người vô cùng khó chịu, cô vợ chân dài này thật sự là quá biết hành hạ người khác.
"Ba mươi ngày, mỗi ngày một giờ, hoặc chàng cũng có thể dùng ba mươi giờ trong một lần." Dạ Ngọc Mị hừ nhẹ một tiếng.
Hạ Thiên xoắn xuýt không đến một phút đã nhanh chóng quyết định dùng ba mươi giờ trong một lần, nếu không thì hắn nhất định sẽ điên mất.
"Ta biết tên biến thái như chàng sẽ lựa chọn như vậy mà!" Dạ Ngọc Mị rất muốn đè gia hỏa đó đánh một trận, nhưng mà một giây sau, Thiên Kết Vũ Y trên người nàng đã biến mất lần nữa, mà nàng lại cảm nhận được sự mê luyến và tham lam vô hạn của nam nhân kia đối với nàng.
Mà thật ra, nàng cũng thích loại cảm giác đó.
......
Giữa trưa ngày hôm sau, trên đỉnh núi tuyết.
"Vợ chân dài, mặc dù nàng là cô vợ không ngoan nhất, nhưng trong khoảng thời gian này, ta thật sự rất nhớ nàng." Hạ Thiên ôm vòng eo mềm mại dị thường của Dạ Ngọc Mị, tự lẩm bẩm.
"Chàng còn không đi làm chính sự sao?" Dạ Ngọc Mị tức giận nói.
"Vợ Chân dài, tại sao các nàng nhất định bắt ta tu luyện Nghịch Thiên Đệ Bát Châm? Chẳng lẽ trước khi các nàng đi qua Tiên Vân đại lục thì đã biết việc về Liên minh Tu Tiên?" Lúc này Hạ Thiên hỏi lại.
"Không phải." Dạ Ngọc Mị hồi đáp: "Nhưng bây giờ chàng không cần biết nguyên nhân kia, chàng chỉ cần biết, nếu như chàng không thể tu luyện Nghịch Thiên Đệ Bát Châm thành công thì chúng ta sẽ không có cách nào nghịch thiên thành tiên chân chính, mà như vậy chúng ta không nhất định đánh thắng được Liên minh Tu Tiên. Đến lúc đó, nói không chừng cả ta và Tiểu Nhã đều sẽ gặp nguy hiểm!"
"Ta đã biết." Hạ Thiên ngồi dậy trên mặt tuyết, hắn nhìn gương mặt xinh đẹp tuyệt mỹ của Dạ Ngọc Mị, "Muội muội chân dài, ta cần nàng đáp ứng ta một việc."
Bạn cần đăng nhập để bình luận