Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2318. Ngươi xem Tây Du Kí nhiều quá rồi đấy

Dư Diệu Diệu cầm hai tay A Cửu, vội vàng hỏi: “Cửu Nhi, trong số bạn bè của ta chỉ có mình ngươi hiểu y thuật, hơn nữa còn ở cùng thần y thời gian dài, ngươi nhất định có thể tìm được nguyên nhân cha ta ta biến thành như vậy, đúng không?"
"Chàng biết chuyện gì đã xảy ra chứ?" A Cửu cũng không chắc nên quay đầu nhìn về phía Hạ Thiên.
"Dĩ nhiên là ta biết." Hạ Thiên cười hì hì,"Cửu nha đầu, thật ra thì chuyện này vô cùng đơn giản, chỉ cần đầu ngươi không quá ngốc, nghĩ kỹ lại là có thể biết chuyện gì xảy ra rồi."
"Đừng cho là ta nghe không hiểu, chàng quanh co lòng vòng chỉ để mắng ta đần chứ gì." A Cửu không khỏi liếc xéo Hạ Thiên,"Chàng biết thì nói là biết, không biết thì nói không biết, đừng đứng đây làm bộ làm tịch nữa."
"Chuyện này thật ra rất đơn giản." Hạ Thiên nghiêng đầu nhìn Dư Diệu Diệu, lười biếng nói: “Cha cô ta quả thật không có bệnh, nhưng không có nghĩa là cô ta không có bệnh."
"Ta?" Dư Diệu Diệu chỉ chỉ mình, vẻ mặt bất ngờ: “Ngươi nói là ta có bệnh?" A Cửu cũng không khỏi sửng sốt vài giây đồng hồ, theo bản năng cầm lấy tay phải Dư Diệu Diệu, bắt mạch cổ tay ngay sau đó, đáng tiếc cũng không phát hiện trên người Diệu Diệu có chứng bệnh gì, chẳng qua là thân thể có chút dương khí quá thịnh, nghĩa là hormone giống đực phân bố quá nhiều.
"Đúng, ngươi có bệnh." Hạ Thiên tiếp tục giải thích,"Hơn nữa còn bệnh sắp chết, tuy vậy cũng có thể người chết là cha ngươi."
Dư Diệu Diệu tỏ vẻ hoàn toàn không cách nào hiểu nổi Hạ Thiên nói gì, chỉ đành đáp: “Hạ Thiên, nói giỡn cũng phải có mức độ chứ. Coi như là ta có bệnh, thì có liên quan gì đến cha ta."
"Có liên quan hay không, trong lòng ngươi hẳn là rất rõ ràng, hỏi ta làm gì." Hạ Thiên bĩu môi, không nhịn được nói.
Sắc mặt Dư Diệu Diệu trầm xuống, lạnh lùng nói: “Ta không biết lời này của ngươi là ý gì."
"Ngươi có hiểu hay không thì liên quan gì đến ta?" Hạ Thiên lười biếng nói: “Tóm lại, ngươi muốn làm gì thì làm một mình đi. Cửu nha đầu tuy hơi ngốc, nhưng cũng là nữ nhân của Hạ Thiên ta, ta khuyên ngươi tốt nhất đừng lôi kéo nàng vào, nếu không sẽ chết rất thảm đấy."
"Ta hoàn toàn không hiểu ngươi đang nói gì!" Dư Diệu Diệu tức giận đến ngực phập phồng, cảm thấy bị sỉ nhục nặng nề: “Hạ Thiên, cho dù ngươi là chồng của Cửu Nhi, cũng không thể làm nhục ta như vậy được. Ta cùng Cửu Nhi là bạn tốt nhiều năm, là bạn rất thân không có chuyện gì không nói, làm sao ta có thể hại A Cửu, hơn nữa còn lấy bệnh cha ta ra làm mồi? Ngươi coi ta là loại ngươi gì!" Nói xong lại quay qua A Cửu: “Cửu Nhi, ngươi coi loại đàn ông gì thế này, lại nghĩ xấu về ta như vậy, ta thấy ngươi nên chia tay hắn đi, loại đàn ông nhỏ mọn này căn bản không xứng với ngươi."
"Diệu Diệu, ta thật tâm thành ý muốn hỏi ngươi một câu, hi vọng ngươi thành thật trả lời ta." A Cửu nhìn thẳng vào mắt Dư Diệu Diệu, chậm rãi nói: “Ta cũng không hy vọng giao tình nhiều năm của chúng ta, tất cả đều hóa thành hư ảo."
"Thật không thể tin nổi, ngươi lại mê trai bỏ bạn." Dư Diệu Diệu không thể tin nhìn A Cửu,"Ngươi lại tin hắn không tin ta?"
"Ngươi chỉ cần trả lời vấn đề của ta là được." A Cửu thản nhiên nói.
Dư Diệu Diệu thản nhiên nhìn ngược lại: “Được, cho dù ngươi hỏi chuyện gì, ta cũng tuyệt đối không thẹn với lương tâm."
" Rốt cuộc mục đích ngươi gọi ta tới đây là gì?" A Cửu nhàn nhạt hỏi: “Thật sự là vì xem bệnh cho cha ngươi à?"
"Phải" Dư Diệu Diệu trả lời không do dự, thuận tiện còn thề độc: “Nếu như ta có mục đích khác, thì cứ khiến cho Dư Diệu Diệu ta sẽ bịbách bệnh quấn thân, không chết tử tế được."
A Cửu nhìn vào mắt Dư Diệu Diệu, trong lòng nghi ngờ không dứt, nàng biết Hạ Thiên nói chuyện sẽ không vô cớ nói lời khó nghe, nhưng ánh mắt Dư Diệu Diệu kiên định, giọng nói như chém đinh chặt sắt, tuyệt không giống như là đang nói láo.
"Cửu nha đầu, ngươi đừng tin nàng." Hạ Thiên bĩu môi,"Chính nàng cũng không biết mình đang nói gì đâu." Vừa nhìn về phía Dư Diệu Diệu,"Nếu ngươi thích ngã bệnh như vậy, ta cho ngươi bệnh nặng một trận là được.”
Dư Diệu Diệu giận sôi lên, chỉ vào Hạ Thiên nói: “Ta với ngươi có thù oán gì ư, tại sao ngươi cứ nhằm vào ta? Chuyện tối hôm nay, ta thật sự xin lỗi, nhưng đó là do Tây Môn và đệ đệ ta an bài, không liên quan tới ta, nếu vì vậy mà ngươi giận chó đánh mèo..., ta cũng không thể nói gì hơn."
" Rốt cuộc nàng có vấn đề gì?" A Cửu nhìn về phía Hạ Thiên, nhẹ giọng hỏi. Hạ Thiên thở dài, lấy ngân châm ra, chán nản nói: “Thôi, lười nói, trực tiếp khiến cho bệnh cô ta hiện nguyên hình là mọi người hiểu ngay."
"Hiện nguyên hình? Ngươi xem Tây Du kí nhiều quá rồi đấy." Dư Diệu Diệu nhảy xuống giường, vừa chửi ầm lên vừa đi về phía cửa: “Ta thấy ngươi nên trực tiếp xin lỗi đi, tránh cho ta sai bảo vệ đánh ngươi đến đầu nở hoa."
Bóng dáng Hạ Thiên chợt lóe, tựa như quỷ mị xuất hiện trước người Dư Diệu Diệu, chặn đường đi của cô ta, hai cây ngân châm cũng cắm vào trong óc Dư Diệu Diệu, sau khi nhanh chóng đâm vào mấy chỗ đại huyệt, lại đột ngột thu ngân châm lại.
"Ngươi làm gì...... Á!" Dư Diệu Diệu cực kỳ hoảng sợ nhìn Hạ Thiên, há mồm muốn mắng hắn hai câu, kết quả lại phun ra một bãi dịch nhờn màu đen, bên trong có vô số trùng nhỏ mà mắt thường có thể thấy được, đang không ngừng ngọ nguậy. "Này, đây là cái gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận