Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3722: Đây là thời đại của các ngươi

Xung quanh lập tức trở nên sáng sủa, không còn ngọn lửa nào nữa.
“A, cuối cùng vẫn phải rơi vào kết cục này.” Tề lão gia tử nhìn tình huống, không khỏi lắc đầu, lẩm bẩm: “Năm đó ta mời ngươi đến chỉ là để bảo vệ Tề gia mà thôi, chưa từng nghĩ sẽ khiến cho một kẻ lạc lối. Ta cũng phải có một phần trách nhiệm.”
Tề Ngữ Thi thản nhiên nói: “Cha, tất cả đều là do hắn ta lựa chọn, cha cũng không cần tự trách mình.”
“Hắn ta thật sự do xem bí quyển tu tiên mà biến thành như thế sao?” A Cửu không khỏi có chút nghi vấn.
“Không sai.” Tề lão gia tử gật đầu: “Khi ta mời hắn ta rời núi, hắn ta vẫn là một người lòng dạ rộng lớn, rất hiệp nghĩa. Về sau thì… cứ xem như tẩu hỏa nhập ma đi.”
A Cửu ngoắc tay với Hạ Thiên: “Ngươi đưa cái hộp cho ta xem một chút.”
“Cửu nha đầu, cái thứ đồ chơi này có cái gì để xem đâu.” Hạ Thiên nhếch miệng, tiện tay ném cái hộp đến: “Không nhất thiết phải lãng phí thời gian ở đây.”
Tề Ngữ Thi quan sát biểu hiện A Cửu, lập tức dự cảm được điều gì đó: “A Cửu, ngươi không phải muốn mở nó ra chứ?”
“Không được, tuyệt đối không được.” Tề lão gia tử lập tức phản đối: “Một khi mở cái hộp ra, nhất định sẽ có khí tức phun ra. Ban đầu ta cứ tưởng nó là tiên khí, bây giờ xem ra, đó chính là ma khí.”
Tề Phán Nguyệt chẳng có khái niệm tiên ma gì cả, nói thẳng: “Vậy chúng ta mở ra xem đi.”
“Hồ nháo!” Tề lão gia tử tức giận trừng mắt nhìn cháu gái của mình: “Đây không phải là lúc ngươi bốc đồng, cũng không phải mấy thứ loạn thất bát tao mà ngươi hay chơi. Nếu mở nó ra, khi đó sẽ tai họa thương sinh.”
Tề Phán Nguyệt thản nhiên nói: “Gia gia, con cảm thấy những quan niệm đó đã lỗi thời rồi. Cái gì mà tiên ma, tất cả đều chẳng phải cho chúng ta sử dụng sao? Ngay cả cái gọi là ma khí, chúng ta không sử dụng được thì tiên khí…”
“Ngươi đừng nói nữa.” Tề lão gia tử kiên quyết lắc đầu: “Ta sẽ không đồng ý đâu.”
“Gia gia, ông không đồng ý cũng vô ích.” Tề Phán Nguyệt mỉm cười, đưa tay chỉ A Cửu: “Hiện tại vị biểu tỷ này của ta mới là gia chủ, lời của nàng ấy nói mới được tính.”
Tề lão gia tử bước nhanh đến trước mặt A Cửu, ra sức khuyên can: “A Cửu, ngươi ngàn vạn lần phải nghe ông ngoại. Vật này chính là tai họa, tuyệt đối không thể mở ra. Các ngươi cũng đã nhìn thấy kết cục của hắn ta rồi đấy. Ta thật sự sợ rằng các ngươi cũng biến thành như thế.”
“Ông ngoại, ông yên tâm đi, con sẽ không làm loạn đâu.” A Cửu cười nhạt, trịnh trọng nói: “Nhưng vật này đã có thể khiến người ta tẩu hỏa nhập ma, vậy khẳng định có gì đó đặc biệt. Nếu không nghiên cứu rõ ràng, về sau xuất hiện vật tương tự, chẳng phải sẽ bị nó chế ước sao? Cho nên, mở nó ra là điều bắt buộc phải làm.”
“Hơn nữa, có Hạ Thiên ở đây, ma khí gì cũng chẳng có tác dụng.” A Cửu bổ sung một câu, sau đó hất cằm với Hạ Thiên: “Đúng không?”
Hạ Thiên tùy ý trả lời: “Không có gì mà ta không giải quyết được.”
“Vậy là được rồi.” A Cửu mỉm cười nói với Tề lão gia tử: “Ông ngoại, ông yên tâm đi, chúng ta sẽ không làm loạn đâu, cũng sẽ không làm chuyện gì mà không nắm chắc.”
Tề lão gia tử nghe A Cửu nói xong, không khỏi rơi vào trầm tư, một lúc lâu sau mới nói: “Được, vậy các ngươi cẩn thận một chút. Ta già rồi, không theo kịp thời đại. Về sau các sự vụ lớn nhỏ các ngươi tự quyết định đi, ta không can thiệp nữa.”
“Ngươi xác thực già rồi.” Hạ Thiên lười biếng nói: “Cũng may mà còn chưa hồ đồ. Cửu nha đầu làm gia chủ còn tốt hơn ngươi ngàn vạn lần, ngươi cũng đừng xen vào việc của người khác.”
A Cửu trừng mắt nhìn Hạ Thiên: “Ngươi chú ý lời nói của mình, tại sao lại ăn nói với người già như thế?”
“Không sao.” Tề lão gia tử mỉm cười, lắc đầu cảm thán: “Đây là thời đại của những người trẻ tuổi các ngươi. Các ngươi làm việc đi, ta lên trước. Động tĩnh ở đây hơn phân nửa đã khiến người chung quanh chú ý, để ta ứng phó với bọn họ.”
“Ngươi đưa lão gia tử lên đi.” Tề Ngữ Thi bỗng nhiên nói với Tề Phán Nguyệt.
Trong những người có mặt ở đây, chỉ có Tề lão gia tử và Tề Phán Nguyệt là người bình thường.
Mặc dù có Hạ Thiên ở đây nhưng vẫn có một số việc vẫn không nên để bọn họ liên lụy quá sâu.
“Ta? Ta còn đang muốn nhìn mà.” Tề Phán Nguyệt lắc đầu từ chối.
Tề Ngữ Thi nghiêm túc nói: “Ngươi suy nghĩ cho thật kỹ, nếu ngươi ở lại đây, tương đương với việc ngươi chấp nhận bản thân liên lụy vào trong. Về sau, ngươi không thể không kế thừa sự nghiệp tu tiên của Tề gia. Ngươi sẽ không còn tự do như trước nữa.”
“Thôi quên đi. Ta chẳng có hứng thú với cái gì tu tiên, cái gì trường sinh đó.” Tề Phán Nguyệt suy nghĩ một hồi, sau đó lắc đầu nói: “Cứ như vậy đi, để ta đỡ gia gia lên.”
Rất nhanh, Tề Phán Nguyệt đã dìu Tề lão gia tử đi lên.
“Thật ra cũng không cần thiết như vậy.” A Cửu nghi hoặc nhìn Tề Ngữ Thi: “Về sau Tề gia vẫn phải nhờ đến nàng ấy mà.”
“Năm đó, ta cũng muốn làm người bình thường, có chuyện gì cũng có cha và tỷ tỷ đằng trước ngăn cản.” Tề Ngữ Thi cảm khái nói: “Nhưng sau khi tỷ tỷ mất tích, sức khỏe của cha lại không tốt, tất cả mọi thứ đều rơi vào vai của ta. Những ân oán của giới tu tiên cũng đến tìm ta, bởi vì ta đã theo tỷ tỷ học qua luyện khí.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận