Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3168: Một khu quần cư của một bang phế vật

Bên trong sương mù, một hòn đảo nhỏ xuất hiện.
Hạ Thiên ôm Y Tiểu Âm chậm rãi rơi xuống đảo.
Nhưng trên lưng hắn còn mang theo Lương Diệu Trúc. Lần này Lương Diệu Trúc đã tai mắt lanh lẹ hơn trước.
Một lát sau, Ngải Luân và Hồ Hóa Vũ cũng bình yên rơi xuống đất.
Chiếc thuyền lá nhỏ chìm vào đáy hồ. Người chèo thuyền cũng không thấy bóng dáng đâu.
Mấy lão giả hạc phác đồng nhan từ một nơi không xa đuổi đến, nổi giận đùng đùng trừng mắt với đám người Hạ Thiên.
“Vừa rồi là ai đã phát ngôn bừa bãi, lại dám bất kính với y thần chúng ta?” Một lão giả thân cao mã đại, chẳng khác nào hùng sư quát hỏi.
Khi Hồ Hóa Vũ nhìn thấy lão giả này, không khỏi sửng sốt: “Lão nhân gia, ngài chính là thần y Cao Hồng Minh Thiên Nam sáu mươi năm trước?”
“Không sai, lão phu chính là thần y Cao Hồng Minh?” Lão giả giống hùng sư nhướng mày, kiêu ngạo nhìn Hồ Hóa Vũ: “Ngươi là người của nhà nào? Nhận ra được lão phu, đúng là khó có được.”
“Vãn bối Hồ Hóa Vũ xin ra mắt Cao lão tiên sinh.” Hồ Hóa Vũ vẫn duy trì lễ tiết cơ bản đối với tiền bối y đạo: “Nãi nãi ta là Hồ Tiểu Thúy, không biết lão tiền bối có biết hay không?”
Cao lão đầu lập tức tỏ vẻ không được vui cho lắm: “À, ngươi chính là cháu trai của dã nha đầu kia.”
Nói xong, ông ta không để ý đến Hồ Hóa Vũ, chuyển sang nhìn Hạ Thiên và Y Tiểu m: “Hai người các ngươi là ai? Vừa rồi là ngươi nói người trong Vạn Thảo cốc đều là phế vật, đúng không?”
“Đúng, là ta nói đấy.” Hạ Thiên hờ hững đáp lại.
“Gan chó cùng mình.” Cao lão đầu trợn mắt trừng Hạ Thiên: “Tiểu tử miệng còn hôi sữa như ngươi học y thuật được mấy năm lại dám đánh rắm ở đây? Y sư trong Vạn Thảo cốc này, người nào mà không phải học y mấy chục năm. Đừng nói là ngươi, cho dù chất đám bác sĩ bên ngoài thành một đống cũng không xứng xách giày cho chúng ta.”
Y Tiểu Âm lên tiếng: “Vị tiền bối này, mặc dù Hạ Thiên nói chuyện có hơi lỗ mãng, có nhiều mạo phạm, nhưng lời này của ngươi cũng không ổn.”
“Có gì mà không ổn?” Cao Hồng Minh hếch lỗ mũi lạnh lùng nhìn Y Tiểu m: “Nữ oa oa ngươi ở đâu ra vậy? Ngươi học y mấy năm, cứu được mấy người, khai trương mấy phòng mạch mà cũng xứng nói chuyện với lão phu?”
Hạ Thiên khó chịu nói: “Lão phế vật ngươi đừng chém gió nữa. Mặc kệ cứu người hay là y thuật, cả nhà ngươi chất thành đống cũng còn kém vợ Y Y ta, chứ đừng nói so với ta.”
“Ha ha, tuổi tác không lớn nhưng khẩu khí ngược lại điên cuồng đến tận trời.” Cao lão đầu khịt mũi coi thường Hạ Thiên: “Từ nhỏ lão phu đã làm nghề y, bây giờ một trăm hai mươi tuổi. Số sách thuốc, nhận biết dược thảo mà ta xem qua, tám đời ngươi cũng đuổi theo không kịp. Vạn Thảo cốc chỉ chấp nhận những y tu khiêm tốn, biết học hỏi, các ngươi không xứng tiến vào.”
“Cái gì là vạn cỏ ngàn cỏ, chỉ là một khu quần cư của một bang phế vật, chúng ta cũng chẳng hứng thú tiến vào.” Hạ Thiên nhếch miệng, khinh thường nói: “Lão đầu nhi, nếu ngươi muốn ăn đòn, ngươi cứ nói thẳng ra là được, ta đánh người xưa nay không quan tâm già yếu tàn tật, chỉ xem có đáng đánh hay không.”
Cao lão đầu tức đến mức dựng râu trừng mắt: “Người học y, nhưng hở động một chút là chém chém giết giết. Ngươi quả thật sỉ nhục hai chữ y đạo.”
Hạ Thiên cười nói: ‘Y đạo cũng chẳng phải đền thờ nhà ngươi. Ta sỉ nhục thì như thế nào, liên quan gì đến ngươi?”
“Làm càn.” Cao lão đầu bạo phát, chỉ vào Hạ Thiên mà mắng: “Ngươi đúng là có cha sinh mà không có cha dạy. Hôm nay, lão phu sẽ thay trưởng bối sư môn của ngươi, còn có cha mẹ ngươi dạy cho ngươi một bài học.”
Không thể không nói, lão nhân này vẫn còn có chút cân lượng.
Y thuật như thế nào, trước mắt còn chưa nhìn ra, nhưng công phu thì không thấp.
Thân hình giống như hùng sư, khi cử động giống như một ngọn núi lớn ầm ầm phóng đến chỗ Hạ Thiên.
“Hạ Thiên, cẩn thận.” Hồ Hóa Vũ nhìn thấy, nhịn không được liền nhắc nhở: “Cao lão chẳng những là thần y Thiên Nam, hơn nữa còn là Đường chủ Hùng Sư đường, võ công không thấp.”
Nhưng lời này nói hơi muộn một chút. Cao lão đầu đã giống như xe tăng vọt đến trước mặt Hạ Thiên.
So sánh cơ thể, mọi người có cảm giác chỉ cần một giây là có thể nghiền ép Hạ Thiên.
“Đây là đồ đệ của ta, muốn dạy dỗ hắn, cũng phải xem ngươi có xứng hay không.”
Hạ Thiên còn chưa ra tay, Ngải Luân đã cảm thấy khó chịu, di chuyển ngăn trước mặt Hạ Thiên, đưa tay cản lại Cao lão đầu.
“Là ngươi.”
Cao lão đầu nhìn thấy Ngải Luân, đầu tiên là sững người, sau đó không vui nói: “Tiểu tử, ngươi không phải muốn leo lên cành cây cao Cổ Thần sao? Như vậy ngươi có thể hoành hành không sợ ở Nguyệt Phương Nguyên này.”
“Đầu tiên, ta không có leo lên cành cây cao Cổ Thần nào cả. Chúng ta chỉ là lưỡng tình tương duyệt.” Ngải Luân phản bác: “Tiếp theo, ta chưa từng hoành hành không sợ, ngược lại đám người các ngươi coi mình là chủ nhân Vạn Thảo cốc, các ngươi có tư cách gì mà ngăn cản người khác tiến vào?”
“Vạn Thảo cốc là bảo khố y đạo, tất nhiên phải do y sư chúng ta giữ gìn.” Cao lão đầu một chút cũng không khách sáo, lạnh lùng nói: “Bằng không, sớm muộn gì cũng sẽ bị người không liên quan gây họa.”
“Các ngươi nói mình ngăn cản người khác gây họa.” Ngải Luân cười nhạo, có chút trào phúng: “Nhưng hình như chính các ngươi là người gây không ít tai họa cho Vạn Thảo cốc. Dược thảo và sách thuốc, các ngươi xem là tài sản riêng của mình, không cho phép người khác đụng vào. Đây chẳng lẽ là trị bệnh cứu người, tuyên dương cái gọi là y đạo sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận