Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4056: Trong sông có quỷ

“m thanh gì vậy?”
Vũ Lệnh Dao sợ hãi cả kinh, lập tức quay đầu nhìn về phía đuôi thuyền, đột nhiên phát hiện ở đó không có ai cả: “Thuyền phu đâu rồi?”
Vốn đuôi thuyền đang có lão đầu chèo thuyền, nhưng lúc này lại không thấy tăm hơi.
Trên thuyền chỉ còn lại nửa mái chèo cùng một vũng máu đỏ tươi nhìn rất chướng mắt.
“Chẳng lẽ trong sông có quái vật thật sao?” Vũ Lệnh Dao kinh ngạc nói.
Vũ Ứng Hàn cũng nhìn về phía đuôi thuyền, cau mày nói: “Cho dù có như thế nào, chỉ cần nó dám lộ diện lần nữa, bổn công tử nhất định một kiếm chém chết nó.”
“Vậy tại sao vừa rồi ngươi không chém?” Hạ Thiên lười biếng hỏi lại.
“Ngươi nói cái gì?” Vũ Ứng Hàn tính tình nóng nảy, nghe Hạ Thiên nói, lập tức giận sôi lên, làm bộ muốn rút kiếm: “Tiểu tử, ngươi có gan lặp lại lần nữa đi.”
Lông mày Tô Vô Song cau lại, ánh mắt hiện lên sát ý: “Ta khuyên ngươi tốt nhất đừng nên rút kiếm. Trước khi ngươi rút kiếm, ta cũng có thể giết chết ngươi trước.”
“Ngươi muốn chết.”
Vũ Ứng Hàn bị ánh mắt này làm nhột, đầu tiên là sợ hãi, tiếp theo thẹn quá hóa giận, kiếm đã rút ra khỏi nửa vỏ.
“Sư huynh.” Vũ Lệnh Dao sợ hai bên xảy ra xung đột, không ngừng gọi lại Vũ Ứng Hàn.
“Ta không chấp nhặt các ngươi.” Vũ Ứng Hàn cắn răng, hừ nhẹ một tiếng, thu kiếm vào vỏ, im lặng không nói, ánh mắt lạnh lùng nhìn mặt sông. Vũ Lệnh Dao là người cực kỳ hiểu chuyện, cũng biết được tình thế, liền thương lượng với ba người Hạ Thiên: “Tô tiểu thư, Hạ đạo huynh, còn có vị Nhiếp tiểu thư, bây giờ tất cả mọi người đều ngồi trên cùng một con thuyền, tình huống trong sông vẫn chưa rõ, chúng ta đừng sinh ra hiềm khích với nhau, mọi người thấy thế nào?”
Tô Vô Song thản nhiên hỏi: “Ngươi muốn nói cái gì?”
“Chúng ta nên nghĩ cách qua bên kia bờ sông.” Vũ Lệnh Dao bình tĩnh nói: “Thuyền còn đang trên sông, cũng không biết sẽ trôi đến khi nào. Các ngươi hẳn cũng không muốn chậm trễ thời gian ở đây.”
Tô Vô Song còn chưa lên tiếng, Hạ Thiên đã nói: “Chúng ta thích trôi thì trôi, nếu các ngươi nôn nóng thì tự nghĩ cách đi.” “Sư muội, ngươi lãng phí thời gian với bọn họ làm gì.” Vũ Ứng Hàn nhịn không được, lạnh lùng nói: “Bọn họ chẳng qua chỉ là tu tiên giả Kim Đan Kỳ, có thể tiến vào Cực Tiên Mộ, hơn phân nửa cũng là trưởng bối tông môn của bọn họ bỏ ra cái giá lớn, để bọn họ vào đây thể nghiệm linh khí tinh thuần dồi dào mà thôi. Hắn chẳng những càn rỡ xốc nổi, lại còn mang theo hai nữ nhân không biết xấu hổ.”
Nhiếp Tiểu Lý nghe xong, có chút không được cao hứng: “Ngươi có bị bệnh gì không? Bản thân bụng dạ hẹp hòi thì thôi đi, lại còn dùng ác ý phỏng đoán người khác, ngươi không ngẫm lại chính mình sao?”
“A, đúng là buồn cười.” Vũ Ứng Hàn cười nhạo, chỉ vào Nhiếp Tiểu Lý: “Hai nữ các ngươi hầu chung một chồng còn không ngẫm lại, tại sao ta lại phải ngẫm lại ta chứ?”
Hạ Thiên ôm Nhiếp Tiểu Lý, trấn an: “Tiểu Lý Ngư, nàng không cần tức giận với một người chết.”
“Ngươi còn dám rủa ta chết.” Lúc này, Vũ Ứng Hàn rút kiếm vọt đến trước mặt Hạ Thiên: ‘Ta sẽ giết… A!”
Hạ Thiên không kiên nhẫn: “Giết cái đầu ngươi đấy, cút sang một bên.”
Lời còn chưa nói hết, hắn ta đã bị Hạ Thiên đấm một quyền vào mặt, người cũng bay ra ngoài, ngã thẳng xuống sông.
“Sư huynh.” Vũ Lệnh Dao sợ hãi kêu lên.
Trong lúc nàng đang do dự có nên nhảy xuống sông cứu sư huynh của nàng hay không, bỗng bành một tiếng, Vũ Ứng Hàn từ lòng sông bay trở lại boong thuyền, biểu hiện hoảng sợ, kiếm trong tay cũng rút ra khỏi vỏ.
Vũ Ứng Hàn lẩm bẩm: “Quỷ, quỷ, có quỷ, trong sông có quỷ.”
“Sư huynh, ngươi sao rồi?” Vũ Lệnh Dao tiến đến an ủi Vũ Ứng Hàn: “Huynh không sao chứ?”
Vũ Ứng Hàn ôm lấy sư muội, cả kinh kêu lên: ‘Chúng ta về lại Đào Hoa Nguyên đi. Nơi này có quỷ, không, còn đáng sợ hơn cả quỷ, là quái vật, là ma đầu.”
Xoạt.
Một tiếng nước chảy vang lên, lại một cái tay bám vào mạn thuyền, tiếp theo một bóng người từ dưới sông nhảy lên, ướt đẫm cả boong thuyền.
“A!” Vũ Lệnh Dao giật mình, không tự giác rụt người về lại boong thuyền.
“Cô nương, đừng sợ, là ta.”
Người này lau nước trên mặt, lộ ra một gương mặt quen thuộc, chính là người chèo thuyền mất tích vừa nãy.
Bành bành.
Lại có thêm hai người nữa bị ném lên thuyền.
Chính là hai người đã làm khó Nhiếp Tiểu Lý lúc trước, sau đó bị Hạ Thiên đá rơi xuống sông, không nghĩ đến lại được lão giả chèo thuyền tìm về.
“Bọn họ chết rồi sao?” Nhiếp Tiểu Lý liếc mắt một cái đã nhận ra hai người kia. Mặc dù bọn họ đắc tội nàng, nhưng đích thật tội không đáng chết.
Lão giả chèo thuyền cởi quần áo vắt khô, thuận miệng nói: “Còn chưa chết đâu, vẫn còn thở.”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Đã chết rồi.”
“Miệng vẫn còn thở bốc hơi lên mà.” Lão giả chèo thuyền sửng sốt một chút, rồi chỉ vào miệng hai người kia.
Tô Vô Song liếc qua, sau đó tiến lên xem kỹ một chút: ‘Không có nhịp tim, không có ý thức, đã chết rồi.”
“Quỷ, quái vật, bọn họ nhất định cũng sẽ biến thành quái vật.” Vũ Ứng Hàn trở kiếm trong tay chém về phía nam nhân mặc âu phục nhưng lại bị Vũ Lệnh Dao chặn lại.
Vũ Lệnh Dao khiển trách: ‘Sư huynh, ngươi làm gì vậy? Trước khi đi, sư phụ đã dặn dò, tuyệt đối không được lạm sát người vô tội.”
“Bọn họ không vô tội, bọn họ là quỷ, là quái vật, là ma đầu.”
Vũ Ứng Hàn không biết đã trải qua chuyện gì, thần trí đã bắt đầu mơ hồ, cũng không biết hắn ta đã gặp phải chuyện gì trong vài giây ngắn ngủi dưới sông.
“Sư huynh, sư huynh, ngươi bình tĩnh lại đi.” Vũ Lệnh Dao một lần nữa tiến lên ngăn cản.
Bạn cần đăng nhập để bình luận