Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2640: Bổn môn chủ đến rồi

“Ha ha, các ngươi đừng trốn nữa. Hôm nay, các ngươi trốn không thoát đâu.” Gã thanh niên mặc âu phục đen nhe răng cười, thân hình bỗng nhiên lóe lên, trong nháy mắt đã chen giữa Ninh Nhụy Nhụy và Thạch Thuần. Nhân lúc hai người còn chưa kịp phản ứng, hắn ta đã đập một chưởng vào hai người: “Đi chết đi.”
“Bành!”
Khí kình nổ tung, toàn bộ đạo quán bị chấn bể, gạch đá hóa thành tro bụi rơi xuống.
Nhưng Ninh Nhụy Nhụy và Thạch Thuần đều lông tóc không thương.
Hai chưởng kia đều được Hạ Thiên nhẹ nhàng đón lấy, giọng nói của hắn vẫn lười biếng như cũ: “Chỉ bấy nhiêu thôi sao?”
“Nếu ngươi đã muốn chết, ta sẽ khai đao với ngươi trước.” Gã thanh niên mặc âu phục đen không ngừng lại, một lần nữa xoay tròn con dao nhỏ trong tay, đâm vào cổ Hạ Thiên.
Một nhát này mang theo ánh sáng lạnh màu vàng, tốc độ nhanh đến mức không thể tưởng tượng được.
Trong tầm mắt của Ninh Nhụy Nhụy và Thạch Thuần, Hạ Thiên dường như không kịp trốn tránh, cổ sắp bị luồng ánh sáng lạnh màu vàng kia cắt thành hai nửa.
Đây là một sự lừa gạt về thị giác, đại não căn cứ theo những gì mắt nhìn thấy, tiến hành “dự phán”.
Trên thực tế, Hạ Thiên đã sớm không còn ở chỗ cũ, nhưng tàn ảnh vẫn còn nguyên tại chỗ, tạo thành loại ảo giác này.
“Ồ, ngươi có thể tránh được sao?” Gã thanh niên mặc âu phục đen cảm thấy tốc độ của mình đã rất nhanh, không nghĩ đến Hạ Thiên còn nhanh hơn cả hắn ta: “Ta ngược lại muốn xem xem ngươi có thể tránh được mấy lần.”
“Ta chẳng cần tránh lần nào cả.” Giọng Hạ Thiên vang lên đằng sau hắn ta: “Ta chỉ muốn chơi đùa với cái đồ ngớ ngẩn ngươi thôi. Nếu ngươi không có trò mới, vậy thì ngươi đi chết đi.”
“Người đi chết là ngươi đấy.” Gã thanh niên mặc âu phục đen biến thành một luồng ánh sáng màu vàng, con dao nhỏ trong tay hóa thành một luồng ánh sáng màu trắng bạc, cùng nhau đuổi theo Hạ Thiên.
Tốc độ của hai người thật sự quá nhanh. Trong mắt người chung quanh, bọn họ chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng quỷ mị du tẩu trong phòng, đuổi theo đằng sau là hai vệt ánh sáng một vàng một bạc lạnh lẽo.
“Ta xem ngươi có thể chạy trốn đến đâu.” Gã thanh niên mặc âu phục đen phát điên, đứng thẳng chửi ầm lên: “Ngươi hãy nhìn Thối Ảnh Vạn Trọng Phá Thiên Khung của ta đi.”
Vừa dứt lời, chỉ thấy gã thanh niên mặc âu phục đen tập trung ánh sáng màu vàng quanh thân xuống dưới chân, sau đó giữa không trung tràn ngập thối ảnh màu vàng, tầng tầng lớp lớp như một cơn mưa hoặc một trận gió lốc, bao trùm phạm vi mấy chục mét chung quanh.
“Cái tên nghe thì kêu, nhưng uy lực thì chẳng có gì đặc biệt.” Hạ Thiên cười hì hì: “Còn nữa, thời hạn tác dụng bình thuốc nước kia của ngươi sắp hết rồi. Bằng không, ngươi cũng sẽ không chó cùng rứt giậu.”
“Chỉ cần ta có thể giết chết tất cả các ngươi, ta sẽ không thu thiệt.” Gã thanh niên mặc âu phục quát lớn một tiếng, gia tăng cường độ, thối ảnh đầy trời ầm ầm rơi xuống.
“Ngu thì vẫn là ngu. Vừa rồi ta chỉ chơi đùa với ngươi mà thôi, ngươi cho rằng mình lợi hại bao nhiêu chứ.” Hạ Thiên nhếch miệng, bóp nắm tay: “Ta không cho các ngươi sáng mắt, các ngươi cứ tưởng ta dễ ăn hiếp.”
Nắm đấm Hạ Thiên không có gì lạ.
Khi hắn bóp tay, cũng chẳng có ánh sáng hoặc khí tức nào bạo phát.
Chỉ là hai nắm đấm bằng thịt bình thường.
Sau đó, thối ảnh màu vàng phô thiên cái địa bị đánh ra ngoài.
Oành!
Một lát sau, thối ảnh tiêu tán không còn thấy tăm hơi.
Thậm chí, giữa tầng mây trên không trung còn xuất hiện một lỗ thủng cực lớn.
Về phần gã thanh niên mặc âu phục màu đen bị trúng một quyền, hiển nhiên hắn ta đã bốc hơi khỏi nhân gian.
Gã đàn ông cao lớn đứng cách đó không xa, nhìn thấy cảnh tượng này cũng phải tè ra quần, tê liệt ngã xuống đất, cả nửa ngày cũng không đứng lên được.
“Ngươi, ngươi không phải người, cũng không phải tu tiên giả. Ngươi chính là…” Gã đàn ông cao lớn không ngừng trách móc: “Ngươi chính là ma quỷ, là yêu nghiệt, là… A!”
“Là cái đầu ngươi đấy, dám nói xấu anh rể của ta.” Thạch Thuần nghe không nổi nữa, cầm một cục đá ném trúng giữa đầu đối phương. Đối phương kêu thảm một tiếng ngã xuống đất.
“Uy lực của một quyền này quá kinh khủng.” Ông cụ tóc trắng đã sớm tỉnh lại, vừa lúc nhìn thấy cảnh tượng Hạ Thiên đánh ra một kích, sợ hãi đến há hốc mồm: “Ngươi có thủ đoạn của một tu tiên giả. Ngươi rốt cuộc là ai? Hay là, ngươi chính là thần?”
“Chuyện bình thường ấy mà, mấy bà vợ của ta cũng có thể làm được.” Hạ Thiên nhếch miệng, hờ hững nói: “Nếu không phải bị tiểu muội chân dài hút hết phân nửa tu vi, còn chưa khôi phục lại, ta chẳng cần phí sức đối với đám ngớ ngẩn này, đã sớm xử lý tất cả.”
Thạch Thuần cười nói: “Anh rể, bây giờ ngươi bắt bọn họ cũng không muộn mà.”
“Hiện tại ít vợ quá, ta thật sự thiếu động lực.” Hạ Thiên vọt đến trước mặt Ninh Nhụy Nhụy, ôm lấy eo nhỏ của nàng, lười biếng nói: “Các người còn chưa giải quyết xong, Nghịch Thiên Bát Chân cũng không có manh mối, ta cần chi để ý đám ngớ ngẩn đó.”
“Lý do này của ngươi rất thuyết phục.” Thạch Thuần giơ ngón tay cái lên với Hạ Thiên, nhưng vì chút tính toán cho mình, nàng nói: “Học tập Nghịch Thiên Bát Châm vẫn quan trọng hơn. Còn nữa, chúng ta mau quay về Tiểu Tiên Giới cứu Cửu tỷ tỷ về.”
Hạ Thiên thuận miệng nói: “Ta nghe nói đại hội Ẩn Tiên có manh mối về Tiểu Tiên Giới. Chúng ta đến đó đi.”
“Anh rể, vừa nãy người kia có nhắc đến Phó môn chủ, người này có liên quan đến Tiểu Tiên Giới hay không?” Thạch Thuần chỉ gã đàn ông cao lớn bị nàng nện cục đá ngất xỉu: “Chúng ta mau đánh thức hắn ta dậy để hỏi một chút.”
“Không cần hỏi, bổn môn chủ đến rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận