Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2616: Tin tức về Nghịch Thiên Bát Châm

“Lạ vậy.” Thạch Thuần có chút không hiểu, “Ý tứ vừa nãy của ông rõ ràng là vì thiếu sinh cơ lên mới xin chết, vậy tại sao còn sử dụng đan hoàn làm giảm sức sống?”
“Vấn đề chính là ở đây.” Ông lão thở dài, “Nếu nói rõ vấn đề này thì không thể không nhắc đến việc kéo dài sự sống của thần tiên.”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Không phải chứ, lại muốn kể chuyện xưa à?”
“Dù sao đang chán mà, nghe thử cũng không sao.” Ninh Nhụy Nhụy đúng là rất hứng thú với thần tiên, đặc biệt muốn biết tại sao Tiền Mẫn Mẫn lại trở thành dáng vẻ như hiện tại.
“Hẳn là ba vị đã từng nghe qua tam đại bí cảnh rồi nhỉ.” Ông lão áo xám chậm rãi nói: “Sự sinh trưởng của thần tiên có liên quan đến ba bí cảnh đó.”
Ninh Nhụy Nhụy gật đầu, nàng sớm đoán ra được chắc chắn liên quan đến bí cảnh đó, nhưng cụ thể ra sao thì nàng không rõ.
“Trên địa cầu có tam đại bí cảnh, lần lượt là Thiên Cung, Quy Khư và U Minh, đều là nơi tràn ngập linh khí lại có vô số trân bảo tu tiên, nghe nói đều là động tiên được lưu truyền gần vạn năm.”
Ông lão áo xám dùng ngữ khí êm tai kể chuyện, “Đương nhiên người bình thường không biết cái gì là tam đại bí cảnh, chỉ có tu tiên giả và người có cơ duyên mới biết.”
“Già ta không phải tu tiên giả, bởi vì gặp được một cơ duyên vào năm trăm năm trước, vào nhầm bí cảnh U Minh.”
“Hả?” Thạch Thuần nghe vậy có chút mê man, không khỏi hỏi: “Năm trăm năm trước, thế ngươi không phải ông rồi, mà là cụ của cụ của ông chứ.”
“Không sao, lúc ta vào bí cảnh đã là hơn sáu mươi tuổi, sau đó ở trong bí cảnh tuổi tác không tăng nữa.”
Ông lão cười nhẹ hai tiếng, nói với Thạch Thuần: “Ta bị vây trong bí cảnh U Minh tầm hai ba trăm năm, sau đó bí cảnh xảy ra biến cố sụp đổ tất cả, người và sinh vật trong bí cảnh cũng bị chấn thương, bao gồm ta.”
“Sau đó thì sao?” Ninh Nhụy Nhụy nghe đến chỗ này không khỏi nhớ tới bí cảnh Quy Khư bị sụp đổ theo người thần bí áo đen tự bạo kia.
Thạch Thuần hỏi: “Phải đó, sau đó sao ông có thể sống được?”
“Khi bí cảnh sụp đổ, thì phần lớn linh khí giấu ở trong đó tự nhiên cũng sẽ phân tán khắp nơi.” Ông lão áo xám tiếp tục kể lại, “Cũng không biết có phải may mắn không, mặc dù già đây chết nhưng thân thể vẫn hoàn chỉnh, sau khi trải qua sự tẩy rửa của linh khí lại mơ hồ sống lại.”
“Đương nhiên, sau đó ta lại cứu sống thêm mấy người giống ta.”
Nghe vậy Ninh Nhụy Nhụy không khỏi hỏi: “Bọn họ đều trở thành thần tiên gì đó ư?”
“Không sai.” Ông lão gật đầu, cảm khái nói: “Chỉ cần chết ở trong bí cảnh, khi máu chảy hết được lượng lớn linh khí tẩy rửa cơ thể, người sống lại đều gọi là thần tiên.”
“Những người đó đã chết một lần, hơn nữa không có máu tươi, muốn sống tiếp cần phải duy trì linh lực, lại vì có linh khí thẩm thấu vào cơ thể, cho nên cũng có được một vài năng lực hơn người bình thường.”
“Vậy không tốt sao.” Thạch Thuần nghĩ nghĩ, hâm mộ nói: “Không cần chịu phạt đã có năng lực hơn người.”
Ông lão muốn giải thích gì đó, kết quả lại ho dữ dội, chỉ đành đưa mắt nhìn Ninh Phi Diệp.
“Mấu chốt của vấn đề là linh khí.”
Đúng lúc này, Ninh Phi Điệp thay ông nói tiếp, “Đầu tiên, thần tiên muốn sống tiếp phải dựa vào sự nuôi dưỡng của linh khí, nhưng liên khí trên địa cầu gần như cạn kiệt, căn bản không đủ cho chúng ta; Thứ hai, nếu như không có linh khí thì chúng ta sẽ không chết đi, mà biến thành thứ như xác ướp, vẫn có ý thức và cảm giác chỉ là không động đậy được, chỉ có thể từng chút từng chút tích góp linh khí, chờ ngày khôi phục; Tiếp theo chính là yêu cầu linh khí của thần tiên sẽ càng ngày càng lớn, việc này gần như không thể thay đổi, trước mắt cũng chỉ có thể dựa vào Thăng Sát đan mà lão hội trưởng luyện chế miễn cưỡng cầm cự.”
“Nhưng thật ra mỗi thần tiên đều có cực hạn, chờ ngày nào đó đến cực hạn này, vậy thì sẽ biến thành một xác ướp hằng cổ bất diệt, hoặc là nói biến thành một bức tượng điêu khắc chỉ biết thở.”
“Tàn khốc quá đi.” Thạch Thuần tưởng tượng ra cảnh đấy thân thể lập tức rét buốt, “Là ta thì cũng xin chết luôn.”
Ông lão áo xám lúc này cuối cùng cũng bớt ho, hắn nói với Hạ Thiên: “Ta sắp đến cực hạn rồi, nhiều nhất chỉ còn nửa năm.”
“Già đây không muốn rơi vào kết cục như thế, cho nên mới cầu xin Hạ tiên sinh giúp đỡ, mong được thành toàn.”
“Ông à, thật ra ta còn một việc nghi ngờ.” Thạch Thuần bỗng nhiên giơ tay.
Ông lão cười nói: “Thạch cô nương, ngươi cứ nói, không cần giơ tay đâu”
Thạch Thuần vẻ mặt không hiểu hỏi: “Nếu như ngươi đã biết anh rể là thần y đệ nhất thiên hạ rồi, vậy thì ngươi trực tiếp xin hắn giúp đỡ xóa bỏ loại giới hạn đấy đi là được, tại sao phải mong chết.”
Ông lão giọng điệu thản nhiên mỉm cười: “Bởi vì sống đủ rồi, cảm thấy sống phiền quá.”
Thạch Thuần đang ở độ tuổi thanh xuân không thể hiểu được lý do này, nhưng nhìn ông lão điềm nhiên như thế, lại vô cùng bái phục.
“Già đây cũng nói rồi, sẽ không để Hạ tiên sinh chịu thiệt.” Lão giả nhìn Hạ Thiên, vẻ mặt trịnh trọng nói: “Ngoại trừ điều kiện là đưa Thần Tiên hội cho Hạ tiên sinh, ngoài ra ta sẽ tăng thêm hai tin tức cho ngươi.”
“Một cái là về tiểu tiên giới, một cái là về Nghịch Thiên Bát Châm, ta cảm thấy Hạ tiên sinh sẽ hứng thú.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận