Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2060. Thực sự không đơn giản

“Đừng cản đường ta.” Hạ Lãnh lạnh lùng nói: “Ta đang vội.”
Đứng đối diện là ba đứa trẻ đầu gấu cao hơn hắn, nhìn khoảng mười bốn mười lăm tuổi, đang khinh thường nhìn Hạ Lãnh.
Mặc dù Hạ Lãnh mới mười hai tuổi nhưng hắn khác với những đứa trẻ bình thường, suy nghĩ của hắn cũng sớm trưởng thành, hơn nữa hàng ngày các a di đều dạy hắn đủ loại kinh nghiệm sống, từ lâu hắn đã không còn cảm thấy kinh ngạc mấy chuyện như vậy nữa.
Tất nhiên, hắn cũng không ngại đánh ba đứa trẻ đầu gầu không thức thời này một trận, để cho bọn hắn biết lễ độ.
“Vẫn rất phách lối.” Trong số đó, một đứa có đôi mắt hình tam giác hơi tức giận một chút nói: “Đúng là thiếu đòn mà.”
Đứa còn lại là một tên tiểu đầu trọc, hắn nhìn về phía lão đại của ba người: “Đại Hùng ca, chúng ta sẽ tuân theo quy tắc của giang hồ hay trực tiếp đánh hắn?” Thực ra, đứa trẻ đầu gấu dẫn đầu đã mười sáu tuổi, nhưng cả một đời cha hắn chỉ làm tạp dịch ở bên ngoài Ngự Tiên tông. Được một chút chiếu cố, cố ý báo nhỏ hai tuổi mới được tham gia vào khảo hạch nhập môn lần này. Vì vậy, hắn nhất định phải thông qua khảo hạch này, không thể để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Đúng lúc, có một vị sư huynh nội môn tìm hắn, bảo hắn làm một chuyện, hắn đã đồng ý không chút do dự.
“Tiểu tử, đây là mệnh của ngươi, đừng trách ta.” Sau vài giây suy nghĩ, cuối cùng, Đại Hùng cắn răng nói: “Động thủ, đánh hắn thật mạnh cho ta!”
Hai đứa đầu gấu kia vừa muốn động thủ thì đột nhiên cảm thấy có điều gì đó không ổn.
“Đại Hùng ca, bên kia có người nhìn lén.” Tên tiểu tử có đôi mắt tam giác chỉ vào gò đất nhỏ cách đó không xa, nhỏ giọng nói.
Đại Hùng liếc nhìn người kia một cái: “Bắt người tới đây!”
Tiểu trọc đầu nghe lệnh, rón rén chạy đi ngay lập tức, không bao lâu sau đã thấy hắn lôi một tiểu nữ hài ra: “Đại Hùng ca, là nữ hài tử.”
Sắc mặt của nữ hài ấy lộ ra vẻ khiếp sợ, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm Hạ Lãnh, như đang chờ mong hắn nói điều gì đó.
Hạ Lãnh cũng không ngờ Phong Thiên Linh lại ở chỗ này, nhưng hắn vẫn không nói gì đó.
“Đại Hùng ca, hình như nàng ấy là người của Thiếu trưởng môn?” Mắt tam giác nhìn Phong Thiên Linh: “Ba ngày trước, ta nhìn thấy Liễu Thiếu trưởng môn dẫn nàng ấy vào tông môn.”
Tiểu trọc đầu nghe nói như thế thì hoảng sợ, vội vàng buông Phong Thiên Linh ra: “A, ta không cố ý, vị tiểu thư này tuyệt đối đừng trách ta.”
“Mặc kệ nàng ấy, giải quyết tên tiểu tử kia trước đã rồi nói sau.” Đại Hùng hơi cân nhắc, nhưng hắn vẫn quyết định xử lý Hạ Lãnh trước. Còn về Phong Thiên Linh hoàn toàn có thể không cần để ý tới: “Tiểu tử, chỉ cần bây giờ ngươi từ bỏ khảo hạch, ta có thể tha cho ngươi một mạng.”
Sắc mặt của Hạ Lãnh vẫn không thay đổi, thậm chí còn thương cảm cho ba đứa trẻ đầu gấu này.
“Đại Hùng ca, có vẻ như hắn đang khinh thường chúng ta.” Mắt tam giác chỉ vào Hạ Lãnh, có chút nghi ngờ nói. “Không phải có vẻ, đúng là hắn đang khinh thường chúng ta.” Đại Hùng đối với ánh mắt ấy cũng không lạ lẫm gì, bình thường khi đệ tử nội môn gặp đệ tử ngoại môn, ánh mắt bọn hắn nhìn hắn cũng như thế, tự nhiên mang theo cảm giác từ trên cao nhìn xuống khiến cho hắn khó chịu.
“Nhân lúc các sư huynh nội môn còn chưa tới, đánh hắn đến chết cho ta, đánh chết xong đào bừa một cái hố chôn hắn.”
Mắt tam giác và tiểu trọc đầu lập tức siết nắm đấm lao về phía Hạ Lãnh, nhìn thấy tư thế kia thực sự rất nhuần nhuyễn, đoán chừng đã rất nhiều lần làm loại chuyện này.
Đáng tiếc, bọn hắn đã gặp phải Hạ Lãnh thì chắc chắn là tự rước lấy nhục.
“Bốp! Bốp! Bốp!”
Hạ Lãnh thẳng tay tát cho mỗi người một cái, đánh cho bọn hắn choáng váng mặt mày, đợi đến khi mặt sưng phù mới cảm giác được đau đớn.
“A!” Tên có đôi mắt tam giác đau đớn kêu lên.
“Đau quá!” Tiểu trọc đầu bụm mặt, đau đến mức sắp khóc.
Đại Hùng lại phải nhịn xuống, chỉ là lửa giận trong lòng càng lớn, hắn đút tay vào ngực lấy ra một con dao găm: “Ngươi dám đánh ta! Vậy thì đừng trách ta tự mình ra tay!”
“Đi chết đi!” Không thể không nói, tên Đại Hùng ấy thực sự có chút bản lĩnh, hắn đứng lên múa dao găm vô cùng mạnh mẽ, không giống như hai tên tiểu đệ kia của hắn đánh nhau không có quy luật gì.
Hạ Lãnh không muốn lãng phí thời gian thêm nữa, tiện tay đập vào con dao găm trên tay Đại Hùng, lại một cước đá văng hắn, sau đó không thèm nhìn mà đi thẳng.
Nữ hài tên Phong Thiên Linh kia thấy thế thì do dự một lúc, sợ hãi đi theo sau Hạ Lãnh.
Hạ Lãnh liếc nhìn Phong Thiên Linh, thấy dáng vẻ của nàng cứ như đang muốn nói thì lại thôi, hắn cũng không để ý.
“Chuyện kia, chuyện kia…” Phong Thiên Linh không nhịn được nữa, thấp giọng gọi Hạ Lãnh.
Nghe thấy nàng gọi, Hạ Lãnh vẫn tiếp tục bước đi, vẫn khoan thai về phía trước, cho đến khi giọng nói của nữ hài đột nhiên nhỏ lại hắn mới quay đầu nhìn: “Chuyện gì vậy?”
Phong Thiên Linh sợ hãi nói: “Có người muốn giết ngươi.”
“Ngươi đang nói ba đứa đầu gấu kia sao?” Hạ Lãnh lạnh lùng nói.
Phong Thiên Linh lắc đầu nguầy nguậy: “Không, không phải bọn hắn, mà là một người trong nội môn… A!”
Mới nói được nửa câu thì nàng vội che miệng hô lên.
Hạ Lãnh cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng đáng tiếc là đã quá muộn, một thanh trường kiếm đột ngột xuất hiện, chém về phía cổ hắn với tốc độ cực nhanh.
Kiếm quang nhanh chóng xẹt qua, nhưng chỉ cắt đi một chỏm tóc của Hạ Lãnh.
“Hả?” Người dùng kiếm không nhịn được kinh ngạc kêu lên: “Sao ngươi lại có thể tránh thoát được kiếm của ta?”
Hạ Lãnh liếc nhìn người kia một cái, phát hiện đó là đệ tử nội môn của Ngự Tiên tông.
Tướng mạo người ấy khá bình thường, quần áo cũng không có chỗ gì đặc biệt, nếu như không phải do trong tay hắn cầm một thanh bội kiếm mà chỉ đệ tử tiên môn của Ngự Tiên tông mới có, hắn thật sự không khác gì nông dân quê mùa.
“A, sao ngươi không hỏi ta vì sao muốn giết ngươi?” Người nọ có chút kỳ quái hỏi: “Ngươi không muốn biết là ai muốn giết ngươi hả?”
Hạ Lãnh lạnh lùng nói một câu: “Ngươi sẽ nói sao?”
“Chuyện ấy chưa chắc đã nói được.” Người này khẽ cười một tiếng: “Nói không chừng ta để cho ngươi làm quỷ thì sẽ hiểu.”
“Không cần thiết.” Hạ Lãnh không có ý định làm theo cách của người kia, trực tiếp từ chối.
“Thực sự là không cần.” Người đó khẽ cười một tiếng rồi lắc đầu cảm thán nói: “Ban đầu ta cũng rất ngạc nhiên, tại sao lại có người muốn giết một hài tử như ngươi? Xem ra ngươi, tiểu tử này thật sự không đơn giản.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận