Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2277. Ngươi bị câm à

Hạ Thiên nói những lời này rất bất ngờ, cũng không có dấu hiệu gì báo trước, khiến những người khác rất bối rối.
Nhưng Triệu Thanh Thanh thì bắt đầu cảnh giác, nàng biết Hạ Thiên không bao giờ nói lời khó nghe mà không có lý do, nếu hắn đã nói như vậy thì chắc chắn đã nhìn ra điều gì đó khác thường.
“Anh, anh rể Hạ! Hình như ta cũng không làm gì có lỗi với ngươi.” Hứa Tiểu Quân ngơ ngác, nàng nghĩ mình hẳn là không thù không oán với Hạ Thiên mới đúng, tại sao đột nhiên lại nói những lời như thế.
Thái Giai Húc nghi ngờ nhìn Hứa Tiểu Quân, sau đó lại lạnh lùng nhìn Hạ Thiên: “Này, vừa nãy ngươi có ý gì?”
“Có ý gì thì lúc nãy đã nói rất rõ rồi, nghe không hiểu là chuyện của ngươi.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, “Ta không có hứng nói nhảm với kẻ ngốc, nếu muốn sống thì mau mau cút đi.”
“Đúng là khó hiểu.” Sắc mặt Thái Giai Húc lúc xanh lúc đỏ cuối cùng chỉ có thể coi lời mà Hạ Thiên nói như là câu đùa ác ý, “Ta thật sự muốn theo đuổi Tiểu Quân, nhưng cũng đâu liên quan gì đến ngươi.” Lại tiếp tục khiêu khích Hạ Thiên: “Hay là ngươi cũng coi trọng Tiểu Quân, muốn cạnh tranh với ta? Vậy phải xem nữ hiệp Thanh Thanh có đồng ý không đã.”
“Gu của ta không có kém như tên ngốc ngươi đâu.” Hạ Thiên bất mãn bĩu môi. “Khi ta muốn theo đuổi ai đó, cũng không cần sự cho phép của bất cứ kẻ nào.”
Hứa Tiểu Quân rất kinh ngạc, trong lòng có mấy phần không vui trách móc Triệu Thanh Thanh: “Thanh Thanh tỷ, ngươi cứ bỏ mặc hắn như vậy à.”
“Không phải bỏ mặc mà là tin tưởng.” Triệu Thanh Thanh thành thật trả lời: “Ngươi không hiểu đâu, hắn là sư phụ của ta, cũng là người đàn ông mà ta yêu nhất trên đời, dù cho hắn có làm chuyện gì ta cũng sẽ không phản đối, mà toàn lực ủng hộ.”
Hứa Tiểu Quân càng thêm kinh ngạc, tình yêu này cũng quá hèn mọn rồi.
Triệu Thanh Thanh nhìn vẻ mặt của Hứa Tiểu Quân, dĩ nhiên cũng đoán được nàng ấy đang suy nghĩ gì nhưng nàng lười giải thích, người ngoài không cách nào hiểu được loại chuyện tình yêu này, chỉ cần nàng cảm thấy hạnh phúc là đủ rồi.
Mọi người làm lơ những lời mà Hạ Thiên mới nói, cũng cẩn thận không đụng chạm tới đề tài đó nữa, chỉ là bầu không khí trầm xuống, mọi người chỉ có thể buồn bã ra về.
Trước khi đi, Thái Gia Húc còn hung hăng trừng mắt nhìn Hạ Thiên, trong lòng thầm nghĩ nhất định phải tìm cơ hội đánh tên này một trận.
Nếu không thì cơn tức nghẹn trong ngực này khó mà giải nổi.
Hạ Thiên và Triệu Thanh Thanh không thèm để ý tới hắn. Trong lòng bọn họ, Thái Giai Húc chỉ là một người qua đường tầm thường mà thôi. Nếu không phải hôm nay tình cờ gặp mặt, cả đời này chắc là cũng không liên quan gì đến nhau.
Chờ mấy người kia cũng đi xa, Triệu Thanh Thanh mới nhẹ giọng hỏi Hạ Thiên: “Sư phụ, có phải Tiểu Quân có vấn đề gì không?”
“Nàng ta không có vấn đề gì nhưng cận vệ của nàng ta thì có vấn đề.” Hạ Thiên Thuận miệng trả lời.
“Cận vệ?” Triệu Thanh Thanh không khỏi sửng sốt. Mới vừa rồi nàng không hề nhận ra gần đó có ai đang âm thầm bảo vệ Hứa Tiểu Quân.
Giờ nghĩ kỹ lại rốt cuộc cũng nghĩ ra được có chỗ nào không đúng rồi, mặc dù Hứa Tiểu Quân và Hứa Kiều Na là chị em họ, nhưng gia cảnh Hứa Tiểu Quân bình thường, không đến mức ra ngoài phát tờ rơi mà còn mang cận vệ theo cùng.
Triệu Thanh Thanh tiếp tục hỏi: “Cận vệ của muội ấy có vấn đề gì?”
“Vấn đề lớn nhất của tên cận vệ đó chính là ngu xuẩn.” Hạ Thiên lười biếng ngáp. “Mới vừa rồi còn dám nổi sát tâm với ngươi.”
Triệu Thanh Thanh kinh ngạc: “Tại sao ta không cảm nhận được cận vệ của muội ấy trốn ở đâu?”
Hạ Thiên cười hì hì: “Vì ngay từ đầu hắn đã không trốn. Hắn cũng ngồi trên bàn, chính là tên ngốc nãy giờ không hề nói gì đấy.”
Triệu Thanh Thanh cố gắng hồi tưởng tình hình ăn khuya mới rồi. Hứa Tiểu Quân, Thái Giai Húc, Tạ béo cùng với Phương Diễm, tướng mạo của từng người lần lượt lướt qua não cô, cuối cùng còn sót lại một gương mặt mơ hồ, chỉ nhớ thân hình hắn cao cao gầy teo.
Thì ra là hắn ta, hình như tên là Cam cái gì đó Trạch, cũng là bạn học của Tiểu Quân.
“Tại sao hắn lại nổi sát tâm với ta?” Triệu Thanh Thanh ngơ ngác khó hiểu, ta cũng chẳng có ác ý gì với Tiểu Quân, hơn nữa vì quan hệ với Kiều Kiều mà còn cố ý chăm sóc muội ấy.”
“Suy nghĩ của đồ ngốc ai mà biết được.” Hạ Thiên bĩu môi: “Nàng tự đi hỏi hắn không phải sẽ biết ngay sao?”
Triệu Thanh Thanh ngay lập tức cảnh giác, tập trung tinh thần quét mắt nhìn bốn phía.
Quả nhiên bên cạnh một cái thùng rác, nàng nhìn thấy một bóng dáng thon gầy đang nấp.
Sau khi trải qua tẩy tủy, năm giác quan của nàng sớm đã nhạy cảm không chỉ gấp mười lần người thường, vậy mà lúc đầu không phát hiện người này đi theo phía sau, chứng tỏ người này tuyệt đối không đơn giản.
“Ngươi là Cam Văn Trạch phải không?”
Triệu Thanh Thanh cũng lười nói vòng vo, trực tiếp đi tới. “Ta muốn hỏi tại sao ngươi lại đi theo ta, chẳng lẽ thật sự muốn giết ta?”
Cam Văn Trạch chậm rãi đứng lên, đôi mắt đờ đẫn vô thần nhìn Triệu Thanh Thanh, ngậm miệng lại, một câu cũng không nói.
“Người bị câm à?” Triệu Thanh Thanh nhìn bộ dạng ngây người như phỗng này, cảm giác thật sự rất cổ quái: “Tiểu Quân bảo ngươi tới hay là tự ngươi muốn tới?”
Đối phương vẫn không nói một lời, chỉ chuyển ánh mắt qua nhìn Hạ Thiên. Triệu Thanh Thanh lại hỏi mấy câu, kết quả vẫn không nhận được nửa câu đáp lại, nên đành phải quay đầu nhìn về phía Hạ Thiên: “Sư phụ, rốt cuộc hắn bị bệnh gì vậy, chẳng lẽ là người câm?”
“Không phải hắn bị câm, chẳng qua hắn đang suy tư làm sao trong thời gian ngắn nhất giết được hai người chúng ta.”
Hạ Thiên bất mãn, tên nhóc này chẳng những ngu hết thuốc chữa còn luôn suy tưởng viển vông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận