Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3380: Ta chính là fan hâm mộ của ngươi

Mạc thúc mỉm cười, hỏi Ninh Nhụy Nhụy: “Mỹ nữ, ngươi xưng hô như thế nào?”
Ninh Nhụy Nhụy trả lời: “Ta họ Ninh, ngươi cứ gọi ta Ninh tiểu thư là được rồi.”
“Được, Ninh tiểu thư.” Mạc thúc lại nhìn bé ngoan: “Tiểu mỹ nữ, ngươi thì sao?”
“Ngươi gọi ta Manh Manh là được.” Ánh mắt bé ngoan đảo một vòng, bỗng nhiên nhìn thấy một người quay phim đằng sau một cái cây, lập tức cười nói: “Ta nhận ra ngươi rồi, ngươi chính là Thôn Bá Mạc Thúc nổi tiếng trên mạng. Ta còn là fan hâm mộ của ngươi đấy.”
“Ai chà, nào có nào có.” Mạc thúc cười gượng hai tiếng: “Ta chỉ có ba trăm vạn fan hâm mộ, nào tính là nổi tiếng gì chứ.”
Hạ Thiên thuận miệng nói: “Ba trăm vạn fan hâm mộ đích thật quá ít, làm sao cũng phải đến ba trăm triệu fan hâm mộ mới được xem là nổi tiếng trên mạng.”
Người thanh niên tên Cửu Vạn nhịn không được nói lại một câu: “Ngươi nổ quá. Nhân tài nổi tiếng trên mạng có biết bao nhiêu người, có thể có được ngàn vạn fan hâm mộ cũng đã được xem là cao rồi. Nhiều hơn nữa lấy đâu ra.”
“Có phần của ngươi nói chuyện sao?” Mạc thúc trừng Cửu Vạn một cái, sau đó mỉm cười nói với ba người Hạ Thiên: “Gặp được chính là hữu duyên, các ngươi đi theo ta, lát nữa sẽ dự tiệc.”
Nói xong, ông ta phát hiện Ninh Nhụy Nhụy đang nhìn người quay phim, không khỏi giải thích: “Ta lúc nào cũng quay video cả, nếu các ngươi cảm thấy phiền khi xuất hiện trong video, ta sẽ xóa các ngươi ngay.”
“Không sao đâu.” Dù sao Ninh Nhụy Nhụy cũng là ngôi sao thể thao, cũng chẳng lạ lẫm gì đối với ống kính, chỉ sợ là Hạ Thiên và bé ngoan để ý mà thôi.
Điều kỳ lạ là Hạ Thiên lại không nói gì.
Bé ngoan lại còn đến trước ống kính, thậm chí còn bắn tim: “Ngươi nhớ quay ta thật xinh đẹp lên nhé. Nếu không được, khi cắt chỉnh video, các ngươi hãy chỉnh ta xinh đẹp hết nấc luôn.”
“Ngươi đã đủ xinh đẹp rồi.” Mạc thúc cười ha hả, tiện tay gọi thợ quay phim: “Ngươi đứng thất thần ra đó làm gì. Ngươi hãy quay cận cảnh khách quý. Khó có khi gặp được người đẹp trai và đẹp gái đến như vậy cho ngươi quay đâu.”
Thợ quay phim nhận được sự cho phép, lập tức quay cận cảnh Ninh Nhụy Nhụy và bé ngoan. Về phần Hạ Thiên, hắn ta chỉ tùy tiện quay hai cái mà thôi.
Một lát sau, Mạc thúc cùng với ba người Hạ Thiên đến trước một căn nhà trúc. Đằng trước còn có một khu vực rộng rãi dùng làm nhà bếp, bày đủ dụng cụ nấu bếp, tạo thành một gian bếp đơn giản.
Nguyên liệu nấu ăn cũng rất phong phú, trên mặt đất đặt mấy thùng nước, bên trong có đủ loại hải sản.
“Gà đâu” Ta muốn ăn gà, tại sao lại không thấy?” Mạc thúc nhìn nguyên liệu nấu ăn trên mặt đất, bỗng nhiên biến sắc: “Hôm nay có khách quý, làm sao lại không chế biến món gà Văn Xương đặc sản của chúng ta chứ?”
“Gà không phải ở đó sao?” Một gã to lớn trông coi nguyên liệu nấu ăn đáp.
Mạc thúc thất vọng nói: “Nhỏ như vậy, làm sao mà đủ ăn?”
Sau đó, ông ta áy náy nói với đám người Hạ Thiên: “Thật ngại quá, các ngươi chờ ta một lát, ta đến chỗ nhà đồng hương bắt mấy con gà đến đây, đảm bảo các ngươi sẽ ăn đủ.”
“Không cần phải như vậy đâu.” Ninh Nhụy Nhụy có chút ngượng ngùng nói: “Chúng ta tùy tiện ăn một chút gì đó là được, không cần yêu cầu quá cao đâu.”
“Không được, các ngươi là khách quý, sao có thể lãnh đạm được chứ?” Mạc thúc làm ra vẻ tức giận, khoát tay nói: “Lực ca, ngươi đi theo ta, đi mượn mấy con gà của đồng hương. Cửu Vạn, ngươi ở đây tiếp đãi khách.”
“Được.” Cửu Vạn cao hứng đồng ý: “Các ngươi đi mau đi, nhưng cũng không cần phải trở về gấp, cứ chậm rãi mà bắt.”
Mạc thúc trừng mắt nhìn Cửu Vạn, sau đó mang theo gã cao to ngu ngốc rời đi.
Ninh Nhụy Nhụy cảm giác có chỗ nào đó là lạ, nhưng nghĩ lại vẫn không thấy có manh mối, đành phải hỏi Hạ Thiên: “Ngươi có cảm thấy bọn họ có chút kỳ quái hay không?”
“Tiểu muội chân dài, nàng suy nghĩ nhiều rồi, bọn họ có lòng tốt mời chúng ta ăn cơm, tại sao lại là người xấu chứ?” Hạ Thiên cười nói.
Ninh Nhụy Nhụy nghe xong, liền biết Hạ Thiên tuyệt đối đã nhìn ra được mánh khóe nào đó, chỉ là cố ý không nói ra.
Bé ngoan chớp mắt nói: “Ninh tỷ tỷ, ta dám khẳng định ông ta đang đánh chủ ý xấu.”
“Chỉ mong là không có việc gì.” Ninh Nhụy Nhụy nói.
Từ đằng xa, Mạc thúc cùng với Lực ca đi được một đoạn đường, không khỏi quay đầu lại nhìn chằm chằm đằng sau, sau đó nhỏ giọng nói: “Lực ca, bây giờ ngươi lập tức chạy xe gắn máy đến cục thông báo cho Tiểu Diệp điều tra lai lịch của những người này.”
Lực ca sửng sốt: “Mạc thúc, điều tra bọn họ làm gì?”
“Những người này lai lịch không rõ, hỏi thân phận bọn họ thì bọn họ cứ trả lời ngây ngô, nhất định là có vấn đề.” Mạc thú nhẹ giọng giải thích vài câu, sau đó móc ra một cái thẻ nhớ từ trong ngực: “Bên trong có đoạn băng của bọn họ. Ngươi mang cái này đi, sau đó nhanh chóng trở về. Nếu không, bọn họ sẽ sinh nghi.”
Lực ca hỏi tiếp: “Nếu bọn họ thật sự có vấn đề thì sao?”
“Một khi có vấn đề, Tiểu Diệp sẽ biết làm như thế nào.” Biểu hiện của Mạc thúc trở nên nghiêm túc, không hề có thái độ cà lơ phất phơ như trước: ‘Ta ở đây ổn định bọn họ. Nhớ kỹ, ngươi mang đồ cho Tiểu Diệp xong thì quay về ngay.”
“Vâng.” Lực ca cũng không hỏi nữa, cầm lấy thẻ nhớ rất nhanh chạy đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận