Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3721: Tâm hỏa

Nam nhân mày kiếm há miệng định nói cái gì đó, đáng tiếc cổ đã bị bóp lấy: “Ngươi, rốt cuộc ngươi là ai? Vì sao tâm hỏa lại vô dụng đối với ngươi?”
“Ta muốn hỏi ngươi.” Hạ Thiên hỏi: “Tâm hỏa này của ngươi là từ đâu mà có?”
Nam nhân mày kiếm lạnh lùng hỏi ngược lại: “Ngươi cho rằng ta sẽ nói cho ngươi biết sao?”
“Ta không rảnh nói nhảm với ngươi.” Tay Hạ Thiên dùng lực, cổ nam nhân mày kiếm đã kêu lên ken két, cảm giác sau một giây sẽ bị bóp gãy.
“Những chiêu thức này vô dụng đối với ta.”
Nam nhân mày kiếm mỉm cười: “Ta ngay cả tim cũng có thể hy sinh, chút đau đớn đó chỉ là trò trẻ con mà thôi. Ngươi muốn giết ta, Tề Kiếm Đông ta xin chờ.”
“Có đúng như vậy không? Vậy ngươi hãy hưởng thụ một chút đi.” Hạ Thiên nghe đến phiền, một châm đâm vào mi tâm của nam nhân mày kiếm.
“Ha ha, chỉ cần cau mày một cái, Tề mỗ ta là cháu…” Ban đầu, biểu hiện của nam nhân mày kiếm vẫn còn khinh thường, kết quả chưa đến nửa giây, hắn ta đã há miệng cầu xin tha thứ: “A, gia gia, ta gọi ngươi là gia gia, ngươi tha cho ta đi. Ta cái gì cũng nói cho ngươi biết.”
Tề Phán Nguyệt im lặng: “Cái này… phế vật quá đi.”
“Trên thế giới này, không ai có thể chịu đựng được châm pháp của Thiên ca ca.” Bạch Tiêm Tiêm giải thích.
“Ngươi đừng xem thường châm pháp của Hạ Thiên.” A Cửu cũng không nhịn được mà nói thêm hai câu: “Tùy tiện một châm như thế cũng không phải ai cũng có thể sử dụng được, càng không phải ai cũng có khả năng chịu được.”
Tề Phán Nguyệt càng thêm im lặng, nhưng nàng biết hai người kia đang thổi phồng Hạ Thiên.
“Tâm hỏa của ngươi ở đâu ra thế?” Hạ Thiên hỏi lại.
Nam nhân mày kiếm không do dự nữa: “Là ta ngộ ra được từ bí quyển tu tiên. Ta chỉ cần nhìn qua bí quyển đó là có thể sử dụng được.”
“Chính là cái vật trong hộp này?” Hạ Thiên giật lấy cái hộp trong ngực nam nhân mày kiếm.
“Đúng.” Nam nhân mày kiếm gật đầu.
Hạ Thiên lại hỏi: “Vậy cái hộp này là từ đâu mà có?”
“Là truyền thừa tổ tiên Tề gia chúng ta.” Tề Phán Nguyệt lên tiếng.
Hạ Thiên hơi bực quay sang nhìn nàng: “Xú nha đầu, ngươi câm miệng lại đi, ta không có hỏi ngươi.”
“Là Ẩn tông Tề gia đoạt được từ Địa Tâm thần tộc.” Nam nhân mày kiếm cảm giác đầu của mình giống như có vô số cây châm đâm vào, đau không chịu được: “Ngươi mau giết ta đi, ta không chịu nổi.”
A Cửu nghe xong, không khỏi cảm thấy nghi hoặc: “Địa Tâm thần tộc?”
“Đó là thứ gì vậy?” Hạ Thiên nhớ lại Hoa thần tộc đã gặp trước đó, bọn họ tự xưng đến từ lòng đất, chẳng lẽ cũng là Địa Tâm thần tộc?
“Chính là người sống ở địa tâm thế giới, trước kia được gọi là người lòng đất.” Nam nhân mày kiếm mồ hôi nhễ nhại, mắt đã hơi mơ hồ: “Tục truyền, lịch sử của bọn họ còn lâu đời hơn cả nhân loại. Hơn nữa mỗi một tộc đàn đều có năng lực thần kỳ. Ẩn tông Tề gia có một nữ nhân gả cho người lòng đất, sau đó từ trên người người kia cướp được năng lực tâm hỏa, nhưng chỉ có huyết mạch của người lòng đất mới có thể nhóm lửa.”
“Khoan đã.” Tề Ngữ Thi nhịn không được lên tiếng: “Ngươi nói chỉ có người có huyết mạch lòng đất mới có thể nhóm được tâm hỏa này?”
Nam nhân mày kiếm gật đầu: “Đúng.”
“Theo như ngươi đã nói…” Gương mặt Tề Ngữ Thi hiện lên vẻ nghi hoặc: “Chẳng lẽ ta và tỷ tỷ của ta cũng có huyết mạch của người lòng đất?”
Khi nói lời này, mắt của nàng nhìn Tề lão gia tử: “Ta cũng có thể sử dụng tâm hỏa. Tỷ tỷ đã dạy cho ta trước khi mất tích.”
“Các ngươi không có.” Hạ Thiên lên tiếng.
Tề Ngữ Thi giơ ngón giữa và ngón trỏ đưa lên miệng cắn một cái, sau đó quát: “Tâm hỏa, khởi diễm.”
Quả nhiên, có diễm hỏa dấy lên, hoàn toàn không khác với ngọn lửa mà nam nhân mày kiếm đã dùng vừa nãy.
Nam nhân mày kiếm lắc đầu: “Đây không phải tâm hỏa chân chính, đồng thời cũng không có tâm huyết của người dùng.”
“Thế rốt cuộc là chuyện như thế nào?” Tề Ngữ Thi vẫn không hiểu.
Tề lão gia tử giải thích: “Thật ra, ta đã đoán được một hai. Tỷ tỷ con là thiên tài tu tiên trăm năm khó gặp, thích nghiên cứu các loại pháp thuật, cũng có thể là nó đã nghiên cứu ra được, cho nên chỉ có thể thể hiện được bề ngoài mà thôi.”
A Cửu cũng có nghi hoặc của nàng: “Thế tại sao bà ấy lại biết tâm hỏa?”
“Chẳng liên quan gì đến ta. Ta chưa từng gặp qua nàng ta.” Nam nhân mày kiếm lắc đầu: “Vì sao nàng ta biết tâm hỏa, cái này phải tự các ngươi đi hỏi nàng ta.”
Tề Ngữ Thi nói: “Nhưng tỷ ấy đã mất tích hai mươi năm rồi.”
“Vậy thì đi tìm nàng ta mà hỏi.” Nam nhân mày kiếm nói: “Hỏi xong chưa? Nếu xong thì mau giết ta đi, đầu của ta đau đến phát nổ rồi.”
Hạ Thiên cũng chẳng có hứng thú với người này nữa. Hắn tiện tay ném hắn ta xuống đất, sau đó nói với A Cửu: “Cửu nha đầu, nàng còn cần hỏi gì nữa không?”
“Hắn ta có thể sống được bao lâu?” A Cửu hỏi.
Hạ Thiên đáp: “Vừa rồi hắn ta không phải đã nói rồi sao, đương nhiên bây giờ hắn ta có thể chết nhanh hơn.”
“Ta có chuyện muốn hỏi ngươi.” Nam nhân mày kiếm cố gắng đứng lên: “Vì sao ngươi có thể hấp thu tâm hỏa?”
Hạ Thiên hờ hững đáp: “Bởi vì ta có băng hỏa linh thể. Tâm hỏa này của ngươi đối với ta mà nói chẳng khác gì chất dinh dưỡng.”
Ánh mắt nam nhân mày kiếm bỗng nhiên mở to: “Còn có chuyện này sao…”
Nói xong, hắn ta ngã xuống đất, không còn âm thanh nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận