Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1943. Mũi thính

"Ngươi nói vớ vẩn nói cái gì vậy? Chẳng phải mới vừa rồi ta đã gặp rất nhiều người sao!" Ninh Nhụy Nhụy tức giận nói, trong lòng lại nói thầm, lẽ nào gia hỏa này biết nàng gặp Triệu Vũ Cơ?
Nếu thật sự là như vậy, sắc lang ấy cũng quá lợi hại.
"Tiểu muội chân dài, trên người của cô có một mùi hết sức đặc biệt, có chút quen thuộc......" Hạ Thiên nhìn Ninh Nhụy Nhụy, "Giống như hương vị của vợ Đại Yêu Tinh vậy, nhưng cũng không đúng, hình như vợ Đại Yêu Tinh không có trở về...... Chẳng lẽ nàng ấy cũng lén trở về?"
Trong lòng Ninh Nhụy Nhụy thực sự chấn động, chẳng lẽ tên biến thái kia thật sự biết được?
Đang lúc không biết nên nói gì, Hạ Thiên lại nói tiếp: "Ừm, chắc không phải vợ Đại Yêu Tinh, nếu như nàng ấy trở về thì nhất định sẽ tới tìm ta. Nàng ấy không thích nữ nhân, không có khả năng đi tìm Tiểu muội chân dài mà không tìm ta."
"Nè, ngươi đừng suy nghĩ lung tung rối loạn như vậy chứ! Nếu ngươi nhớ vợ Đại Yêu Tinh của mình thì mau mà nghĩ biện pháp tìm nàng ấy đi, chớ có lẩm bẩm cả ngày trước mặt ta!" Ninh Nhụy Nhụy bày ra dáng vẻ không cao hứng, nàng cũng chỉ có thể dùng loại phương thức ấy để che giấu sự kinh ngạc trong lòng mình, nếu không thì rất có thể sẽ bị hắn nhìn ra.
"Tiểu muội chân dài, cô đang ghen sao?" Hạ Thiên có chút ngạc nhiên, "Cô không cần ăn dấm, mặc dù ta rất nhớ vợ Đại Yêu Tinh nhưng ta cũng nhớ Muội muội chân dài, nhớ Thần tiên tỷ tỷ, nhớ Băng Băng, nhớ Mị Nhi......"
Ninh Nhụy Nhụy nghe không nổi nữa, gia hỏa ấy lại bắt đầu liệt kê tên các cô vợ của hắn, quả thật là có bệnh!
Tránh thoát cái ôm của Hạ Thiên, Ninh Nhụy Nhụy nhanh chóng đi về phía khách sạn.
Lần này, nàng rất thuận lợi trở lại khách sạn, trong khách sạn vẫn không có vị khách khác, nhân viên phục vụ và bảo vệ cũng đầy đủ như cũ, bây giờ, nàng đã mơ hồ hiểu rõ, nơi đây thật sự bị Triệu Vũ Cơ tạm thời mua lại.
Trở lại phòng ở tầng cao nhất, Ninh Nhụy Nhụy không để ý Hạ Thiên có đi theo hay không, nàng ngã xuống sô pha, đôi chân dài gác lên trên ghế, cơ hồ chiếm hết toàn bộ sô pha.
"Tiểu muội chân dài, cô mệt sao?" Lúc này giọng nói của Hạ Thiên vang lên, "Nếu không ta đấm bóp giúp cô một chút?"
"Không cần." Ninh Nhụy Nhụy lười biếng trả lời một câu, thật ra nàng không cảm thấy mệt mỏi, có điều bây giờ lại cảm giác có chút mệt lòng.
Nàng nhẹ nhàng thở hắt ra, thật sự quá mệt mỏi, hơn nữa còn là một loại mệt lòng không biết tên. Nàng vốn dĩ là một thiếu nữ xinh đẹp có mục tiêu rõ ràng, nhưng hiện giờ nàng cảm thấy tương lai thực sự là một mảnh mê mang, căn bản không tìm được phương hướng.
Chẳng lẽ tương lai của nàng phải làm vợ nho nhỏ của tên háo sắc đó sao?
"Tiểu muội chân dài, vậy cô xoa bóp cho ta đi." Bây giờ, hắn đang rất nhàm chán, muốn Ninh Nhụy Nhụy chơi với mình.
"Không." Ninh Nhụy Nhụy ngáp một cái, "Nè, ta muốn ở một mình, ngươi đừng đến quấy rối ta."
"Tiểu muội chân dài, cô mệt rồi sao?" Hạ Thiên có chút ngạc nhiên.
Nàng lười biếng trả lời, dứt khoát nhắm mắt lại, tiếp đó lại cảm khái trong lòng lần nữa, thực sự là mệt lòng.
Cuối cùng thì nàng nên tiếp tục sinh hoạt những ngày sau như thế nào đây?
Bị tên biến thái Hạ Thiên kia để mắt quấn lấy thì thôi đi, bây giờ Y Y tỷ hay Triệu Vũ Cơ đều hy vọng nàng có thể làm một người vợ tốt, dẫn đường cho tên lưu manh đó luyện thành Nghịch Thiên Đệ Bát Châm gì gì ấy. Điều kia vốn dĩ cũng không phải vấn đề gì lớn, nhưng vấn đề là, những phương pháp mà Y Tiểu Âm và Triệu Vũ Cơ nói tới trên bản chất đều là một.
Hiển nhiên, các nàng cũng là những người chân chính hiểu rõ Hạ Thiên, ở trong suy nghĩ của các nàng, nếu muốn hắn nghe lời thì biện pháp duy nhất là phát huy mị lực của mỹ nữ.
Nhưng vấn đề là nàng không muốn làm mỹ nữ, như vậy thì có khác gì là cái bình hoa đâu chứ?
Nếu như nàng chỉ muốn làm cái bình hoa, vậy thì trước kia cũng sẽ không đi khiêu chiến đủ loại hạng mục thể dục, tiếp đó càng sẽ không đi khiêu chiến cực hạn, nói như vậy, nàng cũng sẽ không nhận biết tên lưu manh ấy.
Một luồng khí tức mát lạnh đột nhiên tiến vào trong đầu, Ninh Nhụy Nhụy lập tức mở to mắt, tiếp đó phát hiện Hạ Thiên ngồi ở phía sau, hai ngón tay nhẹ nhàng ấn đầu nàng.
"Ngươi làm gì vậy?" Ninh Nhụy Nhụy vừa mới nói một câu lại không tự giác ngáp một cái, mí mắt dần dần trở nên nặng nề.
Không đợi Hạ Thiên trả lời thì Ninh Nhụy Nhụy tiến vào mộng đẹp.
Cũng không biết qua bao lâu, cuối cùng thì nàng tỉnh lại.
Trong phòng rất sáng, nhưng không phải vì ánh đèn, mà vì hiện tại là ban ngày, hiển nhiên, Ninh Nhụy Nhụy đã ngủ rất lâu. Rất nhanh, nàng cũng phát hiện, nàng không còn nằm trên ghế sa lon nữa, mà nằm ở trên giường.
Nàng theo bản năng co chân lại, nhưng phát hiện có gì đó không đúng, đôi chân dài của nàng bị ai đó đè lên, ngồi dậy xem xét, hóa ra là Hạ Thiên đã gối đầu lên đùi nàng ngủ rồi.
Ừm, thật ra Hạ Thiên cũng không có ngủ, đôi mắt của hắn vẫn còn mở to đây này.
"Tiểu muội chân dài, cô tỉnh ngủ rồi à?" Hạ Thiên còn nằm ở trên đùi Ninh Nhụy Nhụy, không hề có ý định ngồi dậy.
"Nè, tối hôm qua ngươi đã làm gì ta thế?" Ninh Nhụy Nhụy có chút tức giận.
"Không làm gì hết nha, ta chỉ bế cô lên giường mà thôi." Hắn thuận miệng nói: "Tiểu muội chân dài, cô không cần lo lắng, nếu ta muốn làm gì cô thì chắc chắn sẽ làm lúc cô còn thức, ngủ thiếp đi thì không có thú vị chút nào."
"Ta hỏi ngươi tại sao lại làm ta ngủ thiếp đi!" Ninh Nhụy Nhụy tức giận nói.
"Ờ, ta nhìn cô có vẻ hơi mệt, cho nên giúp cô xoa bóp đầu, tiếp đó cô lập tức ngủ thiếp đi." Hạ Thiên giải thích một chút, "Nhưng Tiểu muội chân dài à, cô thật sự rất dễ ngủ nha, đương nhiên ngủ được là chuyện tốt, ngủ nhiều thì có thể béo lên, béo lên rồi thì dáng người của cô cũng trở nên tốt hơn."
"Ta không cần béo lên!" Ninh Nhụy Nhụy hừ nhẹ một tiếng, "Nè, đừng gối đầu lên đùi ta nữa, ta cần phải rời giường!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận