Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4064: Thiên Sát Ma Chủ (01)

“Vạn năm xa xăm, ma diễm bất diệt, chúng sinh đau khổ, sao không bái ta?”
Một âm thanh khàn khàn bỗng nhiên vang lên, giống như cổ thần đang ngủ say tuế nguyệt vô tận ngâm xướng, khiến cho người ta thần hồn hỗn loạn, khí huyết sôi trào khó mà khống chế.
“Giữ vững tâm trí, bình ổn khí huyết.” Cung chủ Thiên Cung cao giọng hét lớn: “Đừng bị nó mê hoặc.”
Những người khác vội nghe theo. Quả nhiên thần trí thoáng khôi phục, không còn cảm giác lục phủ ngũ tạng bị nổ tung nữa.
“Đây là … cái gì?” Nhiếp Tiểu Lý có chút kinh ngạc không hiểu, bên trong ánh mắt lưu lại sự sợ hãi khó mà khống chế, không khỏi quay sang nhìn Hạ Thiên.
Hạ Thiên cau mày, có chút khó chịu: “Đừng giả thần giả quỷ nữa, trực tiếp cút ra đây cho ta.”
“Ha ha, chỉ là sâu kiến mà cũng dám kêu gào với ma ta.”
Âm thanh kia cười nhạo, trong giọng nói tràn ngập sự xem thường.
Hạ Thiên nhếch miệng: “Giấu đầu lòi đuôi, không dám hiện thân mà còn gọi là ma, gọi chuột đi.”
“Hừ, chỉ dựa vào đám rác rưởi các ngươi cũng xứng gặp chân thân ma ta.”
Người kia hừ nhẹ, sát khí tuôn ra: “Cực Tiên Mộ do ta trấn thủ. Người tự tiện xông vào nơi này, giết không tha.”
Tiếp theo, nó nhấn mạnh từng chữ: “Các… ngươi… đều… phải… chết… hết.”
Lời còn chưa dứt, chỉ thấy nước bên trong hồ sôi trào lên, lập tức đẩy ra vạn bọt nước màu trắng, giống như hạt mưa dày đặc, phô thiên cái địa, không có chỗ trốn.
Cung chủ Thiên Cung vung tay lên, hóa thành một cái lồng ánh sáng trong suốt, sau đó nói với những người khác: “Mau trốn ra đằng sau ta.”
Các nữ nhân của Hạ Thiên cũng không dám có chút do dự, nhanh chóng núp vào bên trong.
Chỉ có Triệu Vũ Cơ và Hạ Thiên là không có hành động, vẫn đứng im tại chỗ, nhưng thần sắc có chút ngưng trọng.
“A…”
Về phần đám người vốn đã biến dị, lúc này một lần nữa phát ra tiếng kêu thê lương.
Trong lúc đám tu tiên giả nửa người nửa quái rơi vào tuyệt vọng, có người miễn cưỡng khôi phục được chút ý thức, liền rống lên: “Đây là ma chủng, mọi người mau chạy ra ngoài. Nếu không, chúng ta sẽ hoàn toàn biến thành ma vật.”
Người còn sót lại ý thức lập tức dốc hết toàn lực muốn chạy đi.
Đúng lúc này, mái vòm lại rớt xuống hơn ngàn người, giống như sủi cảo rơi xuống đất.
Có người còn chưa rơi xuống đất đã bị giọt nước màu trắng đánh xuyên, có người vừa mới rơi xuống đã té chết.
Có người đụng phải người biến dị, cảnh tượng nhất thời hỗn loạn lên.
Hạ Thiên nhếch miệng: ‘Đám ngớ ngẩn này đang làm gì thế nhỉ? Có muốn chết cũng đâu cần tìm chết như thế.”
Triệu Vũ Cơ rất nhanh nghĩ đến một khả năng: “Có thể linh khí ngoài cửa đã bị Cực Tiên Mộ thu vào. Những người bên ngoài không chịu nổi, cho nên bọn họ mới quyết định toàn bộ xông vào.”
“Không cần để ý đến bọn họ.” Ánh mắt cung chủ Thiên Cung từ đầu đến cuối vẫn nhìn chằm chằm hồ nước trước mặt: “Việc cấp bách bây giờ là phải nghĩ biện pháp bức cái thứ dưới hồ lên, sau đó tiêu diệt.”
Tô Vô Song lạnh lùng hỏi: “Dưới hồ rốt cuộc là ai?”
“Năm đó, Phù Diêu Tiên Tử thu phục một Đại ma vương, cũng đã từng là hộ pháp của nàng.” Biểu hiện của cung chủ Thiên Cung ngưng trọng cực kỳ: “Giới chủ của cửu sát giới liên minh tu tiên, tự xưng là Thiên Sát Ma Chủ. Cảnh giới năm đó cũng đã là Độ Kiếp Kỳ. Phù Diêu Tiên Tử phải tốn rất nhiều công sức mới thu phục được nó. Muốn thức tỉnh Phù Diêu Tiên Tử, trước phải giết chết nó.”
Triệu Vũ Cơ hoài nghi hỏi: “Thật ra đây mới là mục đích chính của ngươi?” “Ngươi từ nhỏ sinh sống trong vọng tộc thế gia, luận âm mưu trong đầu nhiều quá rồi đấy.” Cung chủ Thiên Cung nhìn Triệu Vũ Cơ, lạnh giọng nói: “Tu tiên đại đạo không giống thủ đoạn quan trường. Phải phóng đại cách cục mới có thể không bị chút tính toán nhỏ trong lòng lừa gạt.”
Triệu Vũ Cơ hoàn toàn khinh thường mấy thứ này, nhưng nàng cũng không tiếp tục phỏng đoán tâm tư của nữ nhân này nữa.
“Sâu kiến có nhiều cũng chỉ là sâu kiến, cũng không có bất kỳ thay đổi nào.”
Âm thanh kia phá lên cười, lạnh lùng nói: “Trước kia, các ngươi ở ngoài cửa, ma ta không làm gì được các ngươi. Bây giờ là thời cơ tốt để tàn sát các ngươi.”
Rất nhanh, giọt nước màu trắng chuyển thành tia, nhìn sền sệt, nhưng đụng vào mới biết nó cực kỳ cứng, đao kiếm cũng khó mà chặt đứt.
"Phốc phốc phốc!"
Không bao lâu sau, có một số người bị trúng những sợi tơ màu trắng, giống như bị định trụ, không động đậy được.
Chỉ có thể mặc cho vết bẩn màu trắng nhanh chóng lan tràn khắp toàn thân, biến thành ma vật người không ra người quỷ không ra quỷ. Có người không chống đỡ nổi, bạo thể mà chết.
Cảnh tượng như địa ngục chẳng những khiến cho người vừa rơi xuống hoảng sợ vô cùng, ngay cả chúng nữ núp bên trong lồng ánh sáng cũng phải hoảng hốt.
Hạ Thiên vẫn vân đạm phong khinh như cũ, lười biếng nói: “Mọi người không cần sợ. Có ta ở đây, mấy thứ đồ chơi rách nát này không thương tổn được mọi người đâu.”
Trong đám người bỗng nhiên có người lên tiếng: “Mọi người đừng đi loạn, mau tụ lại, giống như bọn họ vậy, ngưng tụ bình chướng linh khí. Nếu không, tất cả mọi người đều phải chết.”
Hạ Thiên nhìn người kia, phát hiện có chút quen mặt, hình như là lão nhị của Long gia.
Không nhớ rõ cũng không sao. Dù sao cũng chỉ là một vai diễn quần chúng, cũng không phải mỹ nữ. Tuy nhiên, những người kia lại rất nghe lời, rất nhanh tụ lại hơn mấy trăm người, cùng nhau vận linh khí ngưng tụ một bình chướng to lớn giữa không trung, ngăn những sợi tơ màu trắng chiếu đến, còn có những giọt nước màu trắng vẩy ra.
Những người còn lại thấy vậy, hoặc gia nhập, hoặc tạo thành một đội ngũ khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận