Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3001: Hộp đến từ dị giới

“Cái quỷ gì thế?”
A Cửu vô thức muốn lui bước tránh một đao kia, kết quả lại bị Hạ Thiên chặn đường lui, bị bổ trúng, nhưng lông tóc không thương.
“Cửu nha đầu, nàng không nhìn ra được đây chỉ là huyễn ảnh thôi sao?” Hạ Thiên mỉm cười nói.
“Huyễn ảnh?” A Cửu sửng sốt, tiếp theo lấy lại tinh thần: “Đến từ chỗ nào vậy?”
Ngọc Tiêu điện bày biện cũng không phức tạp, thậm chí có thể nói còn có chút đơn sơ. Mở cửa vào thì chính là phòng khách, bên trong cũng không đặt bất cứ đồ dùng trong nhà nào. Hai bên đều có một cánh cửa, trái phải đều đóng. Phía bên phải khép hờ còn có ánh sáng nhấp nháy.
Bạch Tiêm Tiêm chỉ vào gian phòng phía bên phải: “Hình như là chỗ này.”
“Để ta đi xem một chút, mọi người cẩn thận. Nói không chừng nơi này còn có cơ quan hoặc cạm bẫy nào đó.” A Cửu nhìn cánh cửa khép hờ, cảm giác bên trong còn có linh khí lưu động, dường như có người núp ở bên trong.
Hạ Thiên hờ hững nói: “Cửu nha đầu, nàng suy nghĩ nhiều rồi. Nơi này trước kia cùng lắm chỉ có trận pháp phòng hộ, là một thể với Tứ Tượng Thần Quang Trận, nhưng vừa rồi đã bị ta phá cùng một chỗ.”
“Ngươi nói nhiều quá, cẩn thận một chút cũng không thừa mà.”
A Cửu trừng mắt nhìn Hạ Thiên, sau đó dẫn đầu bước đến cánh cửa khép hờ.
“Người nào, tại sao lại dám xông vào Ngọc Tiêu điện, ăn của ta một đao.”
A Cửu đang định đẩy cửa bước vào, bên trong thình lình truyền ra tiếng quát lạnh, tiếp theo là một đao ảnh lăng lệ vô song chém tới.
Lần này A Cửu nhịn được, cũng không trốn tránh. Quả nhiên đao ảnh chạm đến góc áo của nàng, trong nháy mắt tan thành mây khói, giống như chưa từng xuất hiện qua.
“Ai ở bên trong, cút ra đây.”
A Cửu bỗng nhiên đẩy cửa phòng ra, bước vào.
Gian phòng bỗng chốc sáng lên, cảnh tượng trong phòng cũng hiện ra trước mặt của nàng.
Nơi này hẳn là một gian thư phòng, bốn vách tường đều khảm giá gỗ, đối diện cánh cửa là một cái bàn gỗ, bên trên đặt một tờ giấy tuyên viết mấy chữ cổ nhìn rất lạ, vết mực chưa khô, quả thật có chút kỳ quái.
Bên cạnh giấy tuyên là một cái hộp gỗ mở ra, mặt hộp gỗ khắc đường vân vô cùng phức tạp, xem ra không phải là đồ vật trên trái đất.
Nhưng sau khi đến gần, A Cửu phát hiện hộp gỗ lại là một chiếc hộp âm nhạc.
Trong hộp có một pho tượng đao khách lớn chừng bàn tay, hình dáng thô kệch, thân từ trên xuống dưới đều là màu đen, tay đặt lên chuôi đao, thân đao rút ra khỏi nửa vỏ.
Pho tượng chạm trổ rất thô ráp, nhưng ánh mắt đao khách lại phá lệ có thần, giống như người sống. Mặc kệ ngươi ở góc độ nào cũng đều cảm giác hắn ta đang ngó chừng ngươi, ánh mắt cực kỳ lăng lệ, người bình thường tuyệt không chống đỡ được.
“Pho tượng kia nhìn cổ quái quá.” A Cửu càng nhìn càng cảm thấy có chút không đúng nhưng nhất thời nửa khắc nàng lại không thể nói ra.
Bạch Tiêm Tiêm đến bên cạnh giá sách, nhìn những quyển sách trên kệ, tất cả đều là những bản sách cổ độc nhất, nhưng được bảo tồn rất hoàn hảo. Nàng nhìn một hồi, tiện tay lấy một quyển từ trên giá xuống.
“Thiên động cổ thư, tội ác tày trời, đi chết đi.”
Bỗng nhiên, một tiếng quát to lại vang lên, tiếp theo, một đao ảnh dùng tốc độ cực nhanh chém ra ngoài.
Bạch Tiêm Tiêm giật mình, vô thức định ra chiêu nghênh kích nhưng rất nhanh đã được Hạ Thiên bế lên.
Đao ảnh quả nhiên biến mất không còn thấy bóng dáng.
“Vợ Tiêm Tiêm, đó chỉ là huyễn ảnh thôi mà.” Hạ Thiên mỉm cười giải thích: “Nếu nàng phản kích, nàng sẽ bị thụ thương.”
“Hạ Thiên, Tiêm Tiêm, hai người đến đây xem một chút.” A Cửu nhìn chằm chằm vào cái hộp. Lúc này, nàng có thể xác định âm thanh phát ra và đao ảnh xuất hiện là từ cái hộp gỗ này.
Hạ Thiên ôm Bạch Tiêm Tiêm đến bên cạnh A Cửu, hỏi: “Cửu nha đầu, nàng phát hiện được gì rồi?”
“Ta phát hiện… ngươi có thể bỏ nàng ấy xuống giùm ta được không?” A Cửu vừa quay đầu sang, lập tức nhìn thấy tay của Hạ Thiên đang đặt trên vị trí mẫn cảm của Bạch Tiêm Tiêm, không khỏi quát khẽ một tiếng.
Bạch Tiêm Tiêm đỏ bừng mặt, nhưng lại không dám mở miệng nói.
“Không sao đâu, ta không mệt.” Da mặt Hạ Thiên dày, nghiêm túc đáp lại: “Cửu nha đầu, nếu nàng ăn dấm, lát nữa ta sẽ ôm nàng.”
“Ôm cái đầu ngươi đấy.” A Cửu nhẹ nhàng đá Hạ Thiên một cái: “Ta bảo ngươi bỏ Tiêm Tiêm xuống, ngươi không nghe thấy sao? Không thấy lỗ tai tiểu ny tử đỏ đến sắp nổ rồi à?”
Lúc này, Hạ Thiên mới thả lỏng Bạch Tiêm Tiêm ra, thuận miệng nói: “Thấy mà, đáng yêu lắm. Cửu nha đầu, lỗ tai nàng không mẫn cảm, những chỗ khác cũng sẽ không đỏ, không đáng yêu bằng nàng ấy.”
“Ngươi muốn chết à?” A Cửu tức giận, dứt khoát bỏ qua đề tài này: “m thanh vừa rồi và đao ảnh là phát ra từ cái hộp này.”
“Ta biết.” Hạ Thiên cũng chẳng ngạc nhiên: “Vừa bước vào, ta đã nhìn ra.”
A Cửu tức giận nói: “Vậy tại sao ngươi không nói sớm?”
“Cửu nha đầu, nàng cũng không hỏi mà.” Hạ Thiên cười đáp.
“Đánh rắm.” Trí nhớ của A Cửu rất tốt, lập tức phản bác: “Trước đó ta rõ ràng có hỏi qua đao ảnh phát ra từ chỗ nào, ngươi không có nói, vẫn là Tiêm Tiêm nói phát ra từ gian phòng đó.”
Hạ Thiên chớp mắt, giả bộ hồ đồ: “Bởi vì nàng không gọi ta là chồng, cho nên ta không xác định có phải nàng đang hỏi ta hay không.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận