Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3013: Cổ Trạc Ảnh

“Ha ha ha, còn tưởng rằng ngươi lợi hại, thì ra ngươi chỉ là một thằng ngu.”
Nam tử mặc áo bào nhìn thấy, không khỏi phá lên cười, ánh mắt nhìn Hạ Thiên tràn ngập sự khinh thường.
“Ngươi có làm sao không?” Lữ Nhân bước đến trước mặt Hạ Thiên, lo lắng hỏi thăm.
Hạ Thiên điềm nhiên như không có việc gì: “Ta không có cảm giác gì cả, còn không bằng bị một con muỗi cắn.”
“Đây chính là cổ Trạc Ảnh, tại sao lại không có việc gì?”
Lữ Nhân kinh ngạc nhìn Hạ Thiên: “Cho dù thể chất của ngươi nghịch thiên, cũng không thể độc vật nào cũng chống lại được?”
“Chẳng liên quan gì đến chống lại hay không.” Hạ Thiên đáp: “Chỉ là côn trùng của ông ta không góp sức cho ông ta mà thôi.”
Nam tử áo bào giận tái mặt, chỉ vào Hạ Thiên mà mắng: “Đánh rắm! Cổ Trạc Ảnh chính là cổ bản mệnh của ta, ngày nào ta cũng dụng tâm tẩm bổ nó bằng máu, trọn vẹn mất bốn mươi năm. Ta biết ngươi là tu tiên giả, nhưng cũng không nhất thiết phải khoác lác như thế.”
“Tin hay không tùy ngươi.” Từ trước đến nay, Hạ Thiên lười tranh luận mấy chuyện kết quả đã rõ rành rành như thế này, bĩu môi nói: “Dù sao ngươi cũng sắp chết rồi.”
Nam tử mặc áo bào giống như nghe được chuyện cười, cười lạnh không thôi: “Chỉ dựa vào chút mánh khóe đó của ngươi không đủ đả thương nửa sợi lông của ta.”
“Buồn cười!” Hạ Thiên khinh bỉ: “Mấy phút trước, ngươi đã bị mất một phân thân, ngươi quên rồi sao?”
“Chỉ là phân thân thôi mà, mỗi khi cần, ta có thể lấy ra mấy chục, mấy trăm phân thân.”
Da mặt nam tử áo bào đen đủ dày, tuy nhiên ông ta cũng biết tình thế đang bất lợi cho mình: “Chúng ta cũng chẳng có thù hận gì, hoàn toàn không cần thiết phải ngươi chết ta sống. Lữ Nhân, ngươi nói có đúng không?”
Lữ Nhân nhếch miệng: “Vừa rồi ngươi còn nói muốn giết hết tất cả chúng ta mà.”
“Trước khác nay khác.” Nam tử mặc áo bào mỉm cười: “Ta chẳng qua chỉ là làm công cho nữ nhân kia. Nói trắng ra là làm theo thông lệ, các ngươi nghe qua là được rồi, tại sao còn tưởng là thật.”
Hạ Thiên khó hiểu nhìn Lữ Nhân, nghiêm túc hỏi: “Tam sư phụ, bạn của ông đều là loại không biết xấu hổ như vậy sao?”
“Hắn ta không phải bạn của ta.” Lữ Nhân lắc đầu, nói với Hạ Thiên: “Đám cổ trùng kia đúng là không thể coi thường, ngươi nên nghĩ cách giải trừ bọn chúng đi.”
Hạ Thiên khoát tay: “Không cần đâu.”
Nam tử mặc áo bào có chút thương hại nhìn Hạ Thiên: “Ngươi đúng là không biết trời cao đất rộng. Qua mười giây nữa, tim của ngươi sẽ bị cổ Trạc Ảnh nuốt chửng. Đến lúc đó, ngay cả Thái Thượng Lão Quân cũng không cứu được ngươi.”
“Ta không cần ai cứu cả.” Hạ Thiên không hề tỏ ra lo lắng: “Bởi vì ta vốn không có bất cứ chuyện gì mà.”
Nam tử mặc áo bào bỗng niệm vài câu chú ngữ, hai tay bóp ấn chỉ về phía Hạ Thiên: “Tự tìm đường chềt thì đừng trách người khác. Ảnh trùng môn, phá tim hắn cho ta.”
“Ừm, phá nhanh lên.” Hạ Thiên cười hì hì, thúc giục: “Ta muốn biết sau khi tim của ta vỡ vụn, ta có chết hay không.”
Đáng tiếc, nam tử áo bào cũng không đạt được phản hồi mà ông ta mong muốn. Biểu hiện trên mặt Hạ Thiên vẫn khiến người ta chán ghét như cũ, một chút cũng không giống người sắp chết.
“Phá cho ta.”
Nam tử mặc áo bào một lần nữa quát to một tiếng, nhưng đám côn trùng kia vẫn không thấy trả lời.
“Có cần ta giúp ngươi gọi không?” Hạ Thiên hỏi.
“Tại sao ngươi làm được? Chẳng lẽ ngươi đã từng luyện qua cổ thuật?” Nam tử mặc áo bào biến sắc. Mặc dù không biết rõ chuyện gì xảy ra, nhưng đám côn trùng tiến vào cơ thể Hạ Thiên đã cắt đứt liên hệ với ông ta.
Hạ Thiên lười biếng nói: “Ta chẳng hứng thú với mấy loại cổ trùng cổ thuật gì đấy.”
“Nếu không phải cao thủ vu cổ, làm sao ngươi có thể khiến cho đám cổ Trạc Ảnh cắt đứt liên hệ với ta?” Nam tử mặc áo bào không tin Hạ Thiên: “Chẳng lẽ Trương Minh Đà đã truyền cổ thuật cho ngươi?”
Hạ Thiên không nhanh không chậm nói: “Ngươi cứ từ từ mà đoán. Con người ta khá rộng lượng, ta cho ngươi hai mươi giây.”
Lữ Nhân thấy Hạ Thiên lại muốn chơi, nhịn không được nhắc nhở: “Ngươi đừng nhiều lời với hắn ta. Hắn ta đang cố ý trì hoãn thời gian, dùng cổ trùng ghi chép tin tức của ngươi truyền về cổ địa Nam Cương. Ngươi nên giết hắn ta đi.”
“Không sao đâu, cứ để ông ta thu thập.” Hạ Thiên nói: “Nếu thu thập không đủ, ta có thể cung cấp cho ngươi một số bí mật mà người khác không biết.”
Nam tử mặc áo bào không đoán được Hạ Thiên đang chơi chiêu gì, đành phải dùng bất biến ứng vạn biến: “Được, vậy ngươi nói ta nghe thử xem.”
“Vậy ngươi nghe cho kỹ nhé.” Hạ Thiên mỉm cười đáp: “Con người của ta không thích người lạ, trừ phi mỹ nữ tuyệt thế khiến cho ta cảm thấy hứng thú. Bằng không, người nào xuất hiện trước mặt ta, ta đều theo thói quen đâm cho người đó một châm.”
“Rốt cuộc ngươi đang nói cái gì?”
Nam tử mặc áo bào nghe xong, gương mặt chỉ toàn là sự khó hiểu: “Đây được coi là bí mật gì chứ, chỉ toàn là nói nhảm. Chẳng lẽ ngươi muốn nói ngươi muốn đâm cho ta một châm?”
“Không phải muốn đâm mà là đã sớm đâm xong.” Hạ Thiên đáp.
“Ngươi nói vậy là có ý gì?" Nam tử mặc áo bào sững người, sắc mặt thay đổi, vung tay về phía Hạ Thiên: “Ảnh trùng quy vị.”
“Đừng gọi nữa, bọn chúng không về lại được đâu.” Giữa ngón tay Hạ Thiên lộ ra một cây ngâm châm, một giọt nước màu đen từ cây kim nhỏ xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận