Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2570: Tà môn ngoại đạo

"Đúng thì như thế nào." Trong ánh mắt Hứa Chân Chân đầy vẻ xem thường, cây nĩa bạc trong tay thỉnh thoảng xoay tròn trong lòng bàn tay: "Dù sao hôm nay hai người các ngươi đều phải chết, hơn nữa không có ai phát hiện các ngươi sẽ chết như thế nào, và chết ở đâu, bởi vì không chỉ mạng của các ngươi là của ta, mà thi thể của các ngươi cũng sẽ chịu sự sai khiến của ta."
Tô Bối Bối lạnh giọng nói: "Quả nhiên là tà môn ngoại đạo, chắc chắn đây không phải lần đầu ngươi làm chuyện này, trước đây khẳng định đã hại rất nhiều người."
"Cứ coi như ngươi nói đúng đi." Hứa Chân Chân bỗng dưng gõ cây nĩa bạc trong tay, chỉ thấy những người khi nãy tìm đủ mọi lý do để rời đi, đột nhiên chui ra từ mọi nơi, chỉ là sắc mặt có chút bất thường, đặc biệt là con mắt mờ mịt vô thần, nhìn chẳng giống người bình thường tí nào.
"Mấy người này đã bị ngươi giết từ trước?" Tô Bối Bối không khỏi có chút kinh ngạc, mấy người này ban nãy trông còn rất bình thường, sao giờ lại như xác chết di động thế này.
"Ngươi đoán xem!" Hứa Chân Chân cười cười không nói.
Tô Bối Bối nhàn nhạt nói: "Thôi, trước tiên xử lý ngươi, rồi từ từ hỏi là được."
"Nĩa bạc xuất kích, chọn người thành thi. Truyền mệnh sống tiếp, quỷ đạo vĩnh hằng." Hứa Chân Chân cười nhạo một tiếng, cây nĩa bạc trong tay xoay hai vòng, sau đó chỉ vào sau đầu muội muội mặt con nít và nam tử tóc dài, rồi chỉ vào Tô Bối Bối, nói: "Đi, tóm lấy nàng, đừng để nàng chạy thoát!"
Muội muội mặt con nít và nam tử tóc dài lập tức gầm thét, nhào tới Tô Bối Bối, hành động và cử chỉ không giống người, mà giống như dã thú, hoặc nói là zombie trong phim ảnh.
Có điều, Tô Bối Bối cũng không sợ bọn họ, chỉ là nhẹ nhàng tránh né, sau đó tiện tay chém cạnh tay vào hai người bọn họ.
"Xem ra còn chưa chết." Tô Bối Bối nhận ra hai người này còn có nhiệt độ và tim đập, không khỏi an tâm hơn đôi chút, dầu gì cũng là hai mạng người, có thể cứu ai thì cứu.
Hứa Chân Chân có chút ngoài ý muốn nhìn Tô Bối Bối: "Thân thủ tốt như vậy, ngươi học Karate hay là Taekwondo?"
"Cả hai đều sai, là học võ của ta." Hạ Thiên cười hì hì nói: "Đều là ta dạy."
Tô Bối Bối trừng Hạ Thiên một cái: "Bớt chiếm tiện nghi, ngươi còn chưa phải chồng ta."
"Còn chưa phải, vậy thì chứng tỏ ta sắp thành chồng của nàng rồi." Hạ Thiên cao hứng nói: "Bối nha đầu, nàng quả nhiên thầm thích ta."
"Quỷ mới thích ngươi, đừng ngắt lời." Tô Bối Bối bất mãn rống Hạ Thiên, tiếp đó nhìn về phía Hứa Chân Chân: "Ngươi biến bằng hữu của mình thành ra như vậy, đến tột cùng là muốn làm gì?"
"Đương nhiên là trường sinh bất tử." Hứa Chân Chân dữ tợn cười nói: "Ba năm trước, ta tình cờ biết được nghi thức


Quá Mệnh


, sau đó ta liên tục làm thí nghiệm, phát hiện nó thực sự có tác dụng, hơn nữa còn có thể dựa vào nó để khống chế người khác, thế thì tại sao không tích tiểu thành đại cơ chứ. Chỉ cần số người mà ta khống chế đủ nhiều, là ta có thể mãi mãi bất tử."
Tô Bối Bối lắc đầu, nói: "Tà đạo suy cho cùng vẫn là tà đạo, loại trường sinh bất tử này, thì có nghĩa lý gì."
"Ngươi biết cái gì!" Hứa Chân Chân cười lạnh nói: "Loại người phàm phu tục tử như ngươi sao có thể hiểu, ngươi cũng không cần hiểu, chỉ cần ngoan ngoãn làm xác sống dị động kéo dài tính mạng cho ta là được."
"Thế thì khẳng định là không được." Tô Bối Bối không khỏi quát một tiếng: "Tà môn ngoại đạo, thương thiên hại lý. Nếu đã bị Tô Bối Bối ta gặp phải, vậy thì nhất định không thể để ngươi được toại nguyện."
Hứa Chân Chân ôm cánh tay, cười lạnh: "Ngươi nghĩ ngươi là ai, ngươi có bản lãnh này à?"
"Thử xem là biết ngay mà." Tô Bối Bối trả lời một câu.
Hứa Chân Chân liếc nhìn cây nến trắng của Tô Bối Bối, đã cháy chỉ còn một nửa đầu ngón tay, bèn cười nói: "Được, dù sao còn tầm mấy phút, ta sẽ chơi với ngươi."
Dứt lời, cây nĩa bạc trong lòng bàn tay lại chỉ vào sau đầu mấy người khác.
An An và bạn trai của nàng trong nháy mắt cũng điên cuồng la hét, vọt tới Tô Bối Bối.
Cùng lúc đó, muội muội mặt con nít và nam tử tóc dài đã té xỉu trên mặt đất bỗng chốc tỉnh lại, bỗng dưng ôm hai chân Tô Bối Bối.
"Chỉ cần có cây nĩa bạc này, ta vẫn có thể liên tục khống chế những người khác." Hứa Chân Chân ngạo nghễ, nhìn Tô Bối Bối: "Chung quanh đây có mấy ngàn chiếc lều, nói cách khác có hàng ngàn, hàng vạn người sẽ chịu sự khống chế của ta, trở thành xác sống di động kéo dài tính mạng."
"Đừng khoác lác nữa." Hạ Thiên không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở sau lưng Hứa Chân Chân, lười biếng nói: "Cực hạn của ngươi chỉ có thể khống chế bốn người này, khống chế thêm một người nữa là sẽ bị phản phệ. Vậy mà còn có ý đồ với Bối nha đầu, thực sự là điếc không sợ súng."
"Ngươi ra đằng sau ta từ khi nào?" Trong lòng Hứa Chân Chân cả kinh, quay đầu liền đâm cây nĩa bạc về phía Hạ Thiên.
"Giữ nàng lại, để ta giải quyết." Tô Bối Bối nói với Hạ Thiên.
Hạ Thiên cười hì hì, nhấc chân đạp bay Hứa Chân Chân: "Được, vậy ta để nàng tới giải quyết."
Hứa Chân Chân bay ngược mấy mét, trực tiếp ngã nhào tới Tô Bối Bối, mặc dù nàng bất ngờ với thân thủ kinh người của Hạ Thiên, nhưng trong chớp mắt, vẫn phải giải quyết Tô Bối Bối rồi tính tiếp.
Thế là, thuận thế liền vung cây nĩa bạc, trực tiếp đâm về cổ trắng như tuyết của Tô Bối Bối.
"Oành!"
Tô Bối Bối chẳng buồn liếc nhìn người này, tung một cước, đá vào mặt Hứa Chân Chân, đạp nàng bay trở ra như bóng cao su.
"Ngươi, các ngươi rốt cuộc là ai!" Hứa Chân Chân chật vật lăn lê trên mặt đất, máu mũi tung toé, hơi kinh hoảng, hỏi: "Rõ ràng đã trúng mê hương, sao lại không có tí dấu hiệu hôn mê nào?"
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, nói với Hứa Chân Chân: "Lúc ngươi giả thần giả quỷ, lẽ nào chưa từng nghĩ tới chuyện, có khả năng gặp phải Chân Thần sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận