Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2600: Sa thải là được

Ninh Nhụy Nhụy kinh ngạc nhìn Thạch Thuần: “Vậy mà đã bảo vệ nghiên cứu rồi, ngươi lợi hại thế, đáng phải chúc mừng nha, muốn ta tặng quà gì cho ngươi?”
“Hì hì, chuyện nhỏ thôi.” Thạch Thuần đắc ý chắp tay, “Chỉ cần Nhụy Nhụy tỷ mỗi ngày cho ta sờ chân tỷ, ấy, mát xa cũng được.”
“Có thể bình thường chút không, đừng học đồ háo sắc kia.” Ninh Nhụy Nhụy trợn trắng mắt, “Hắn không làm việc đoàng hoàng, lẽ nào ngươi cũng muốn học theo hả.”
Hạ Thiên ngây ngốc: “Từ khi nào mà ta không làm việc đoàng hoàng vậy?”
“Đúng đó, Nhụy Nhụy tỷ, ngươi hiểu lầm anh rể rồi.” Thạch Thuần cười giải thích cho Hạ Thiên: “Tán gái thật ra là công việc của hắn, cơ mà gần đây số lượng cô vợ quá ít, đúng là có chút không làm việc đoàng hoàng, Nhụy Nhụy tỷ cũng không nói sai.”
“Ngươi…” Ninh Nhụy Nhụy lập tức cạn lời, biết ngay nha đầu Thạch Thuần này tuyệt đối đứng về phía Hạ Thiên: “Thôi, ta lười nói lại các ngươi.”
Lúc ba người nói chuyện vui vẻ, trong phòng tập bỗng dưng có một nam nhân lạ hoắc đi vào, đầu đội mũ bóng chày, đầu cũng hơi cúi thấp, sau khi đi vào nhìn thấy đám người Hạ Thiên liền bước nhanh tới.
“Đứng im, đừng qua đây.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, giọng nói nhẹ nhàng truyền qua đó.
Nam nhân đội mũ bóng chày vô thức dừng lại, lúng túng hai giây liền đứng im tại chỗ: “Được người ủy thác, có chút đồ giao cho tiểu thư Ninh Nhụy Nhụy.”
“Cho ta?” Ninh Nhụy Nhụy vẻ mặt nghi ngờ đánh giá người tới, “Ta không biết ngươi, ai phái ngươi đến đưa đồ cho ta?”
Thạch Thuần nhìn chằm chằm người đó một lúc, không khỏi cau mày: “Sao ngươi cứ cúi đầu suốt thế, chẳng nhẽ không thể gặp người sao?”
“Sau khi xác nhận Ninh Nhụy Nhụy tiểu thư, ta sẽ bỏ đồ xuống rồi đi ngay.” Nam nhân đội mũ bóng chày lấy ra một cái hộp, làm tư thế hai tay bưng đồ.
Thạch Thuần đứng dậy đi về phía người đó: “Thế ngươi bỏ xuống đi, ngây ngốc làm cái gì.”
Nam nhân đội mũ thản nhiên nói: “Đồ phải đo đích thân Ninh Nhụy Nhụy tiểu thư nhận, ta mới có thể đi.”
“Ta thấy ngươi đang cố ý tìm cớ thì có.” Thạch Thuần bĩu môi, “Nhỡ đâu ngươi là sát thủ, hoặc là anti fan của Nhụy Nhụy tỷ thì sao, tóm lại đều không phải người tốt gì.”
“Vậy ngươi đi chết đi.” Nam nhân đội mũ bóng chày nghe vậy liền ném đồ trong tay về hướng Ninh Nhụy Nhụy, đồng thời ở ống tay lộ ra một thanh đao nhọn, hai ba bước vượt qua Thạch Thuần xông về phía Ninh Nhụy Nhụy.
“Ầm!”
Nam nhân đội mũ bị Thạch Thuần một phát đá lăn ra đất, thứ đồ bị ném đi cũng bị Thạch Thuần bắt lấy, phát hiện trong đó là chất nổ dẻo.
“Chỉ có chút bản lĩnh này mà cũng xứng làm sát thủ hả. đúng là mất mặt.” Thạch Thuần liếc nhìn người đang nằm sấp kia, hoàn toàn không giống gia tử được huấn luyện, trong lòng không khỏi kỳ quái.
“Thuần nha đầu, ngươi đoán đúng rồi, hắn ta thật sự không xứng làm sát thủ.” Hạ Thiên lười biếng nói: “Chỉ là đồ não tàn thôi, không có tác dụng gì cả, trái lại là hắn có thể xông vào đây mới là vấn đề.”
Ninh Nhụy Nhụy chậm rãi đi đến trước mặt người nọ, có chút không hiểu hỏi: “Ta và ngươi trước giờ không quen, đáng lý hai chúng ta không thù không oán, tại sao ngươi muốn giết ta?”
“Giết ngươi cần gì lý do.” Nam nhân đội mũ nghiến răng nghiến lợi nói: “Loại đàn bà lật lọng như ngươi, ai ai cũng hại, ta chỉ thay trời hành đạo mà thôi.”
Ninh Nhụy Nhụy càng nghe càng mơ hồ, hoàn toàn không biết người này đang nói gì: “Não ngươi có vấn đề hả.”
“Tiểu muội chân dài, cô nói đúng rồi đấy, não người này thật sự có vấn đề.” Hạ Thiên cười hì hì: “Hơn nữa cô đừng hỏi hắn ta lý do giết cô, đảm bảo cô càng không hiểu hơn.”
Thạch Thuần lắc đầu, có chút kỳ lạ nói: “Anh rể, ngươi nói thế không phải khiến Nhụy Nhụy tỷ tò mò hơn sao.”
Cơ mà Thạch Thuần nói như vậy rất đúng, Ninh Nhụy Nhụy vốn không hứng thú gì, bây giờ nghe Hạ Thiên nói vậy còn thật sự hỏi một câu: “Rốt cuộc tại sao ngươi muốn giết ta.”
Nam nhân đội mũ không bị kích động, thản nhiên nói: “Ta muốn tham gia một cuộc thi sát thủ, chỉ là điều kiện dự tuyển có chút khó khăn, ta phải giết được một người nổi tiếng rồi mới có thể thông qua dự tuyển.”
“Ta kiểm tra thì gần đây có một người tương đối nổi tiếng, lại dễ giết, chính là Ninh Nhụy Nhụy ngươi.”
“Sao ngươi biết ta ở đây?” Ninh Nhụy Nhụy nghe vậy cảm thấy có chút hoang đường, nhưng vẫn không hiểu nổi.
Nam nhân đội mũ bóng chày cũng thành thật trả lời: “Bạn gái ta làm việc ở đây, cô ấy là fan của ngươi, cũng do cô ấy dẫn ta vào đây.”
“Vậy ngươi làm sát thủ thì bạn gái ngươi có biết không?” Thạch Thuần có chút khó hiểu, không khỏi hỏi người kia.
Nam nhân đội mũ ngơ ngác một lúc, cuối cùng vẫn trả lời: “Cô ấy không biết.”
“Được rồi, khỏi cần hỏi.” Ninh Nhụy Nhụy thở dài một hơi, phất tay ra hiệu Thạch Thuần buông người này ra, “Gọi bảo vệ lên, đưa người này đến đồn cảnh sát là được.”
Thạch Thuần nhắc nhở: “Còn có bạn gái của hắn nữa, cũng phải xử lý một phen.”
“Sa thải là được.” Ninh Nhụy Nhụy hờ hững nói: “Đúng là nhàm chán.”
Nam nhân đội mũ bóng chày nhanh chóng bị bảo vệ dẫn đi, bạn gái của hắn không bao lâu sau cũng nhận được thông báo đuổi việc của công ty.
Khúc nhạc đệm đó mặc dù không gây ra sóng gió gì lớn, có điều lại lộ ra vài vấn đề nhỏ của tập đoàn Thần Y.
Bạn cần đăng nhập để bình luận