Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3315: Ta có thể giết ngươi trước khi ngươi nổ súng

“Nghiệm chứng thành công, tủ sắt đã được mở.”
Tiểu Lý nghe được âm thanh này giống như nghe được tiếng nhạc, hưng phấn kéo tủ sắt ra.
Nhưng tình huống bên trong tủ sắt lại khiến cho hắn ta phải trợn mắt há mồm.
Trong tủ sắt, một nam nhân trẻ tuổi đang uể oải nằm, gương mặt còn nở một nụ cười muốn ăn đòn.
“Ngu ngốc, chào ngươi.” Nam nhân trẻ tuổi nhìn thấy tiểu Lý, lập tức nhe răng cười chào hỏi.
Ánh mắt Tiểu Lý như muốn lồi ra ngoài. Nghe xong, hắn ta bỗng lấy lại tinh thần, giơ súng nhắm ngay đầu nam nhân trẻ tuổi: “Ngươi là ai? Vì sao ngươi lại nằm trong tủ sắt?”
“Ta ghét nhất là người khác cầm súng chỉ vào đầu của ta.” Nam nhân trẻ tuổi có chút khó chịu nói: “Trước khi ngươi nổ súng, ta cũng có thể giết chết ngươi. Không tin, ngươi cứ thử một chút đi.”
“Fuck, ta hỏi ngươi là ai?” Tiểu Lý phẫn nộ quát: “Ngươi mau trả lời ta.”
“Ta?” Nam nhân trẻ tuổi mỉm cười tự giới thiệu: “Ta là Hạ Thiên, Hạ trong Xuân Hạ Thu Đông, Thiên trong đệ nhất thiên hạ.”
Đây hiển nhiên không phải câu trả lời mà Tiểu Lý muốn.
“Ngươi đi chết đi.” Tiểu Lý trực tiếp bóp cò súng.
Răng rắc.
Nhưng lần này, hắn ta không nghe được tiếng súng, ngược lại nghe được tiếng xương mình vỡ vụn.
Tiểu Lý giống như quả đạn pháo nặng nề bay ra ngoài, sau đó đâm vào vách tường, ngay cả mấy bức tranh cũng rơi xuống.
“Ta đã nói rồi, trước khi ngươi nổ súng, ta có thể giết chết ngươi.” Hạ Thiên nhếch miệng, khinh thường nói.
“Ngươi là giáo sư gì đó phải không?” Hạ Thiên quay sang nhìn Chu Hồng Đậu, kết quả không biết đối phương tên gì: ‘Được rồi, miễn là ngươi, ngươi đi theo ta.”
“Ngươi là ai?” Chu Hồng Đậu cẩn thận nhìn Hạ Thiên.
Hạ Thiên không kiên nhẫn nói: “Không phải vừa rồi ta đã nói sao? Ta là Hạ Thiên, Hạ trong Xuân Hạ Thu Đông, Thiên trong đệ nhất thiên hạ. Bất luận phương diện nào cũng đều là đệ nhất thiên hạ. Ngươi có thể gọi ta là Hạ Thiên, cũng có thể gọi ta là thần y.”
Chu Hồng Đậu bị một loạt lời nói của Hạ Thiên làm cho phát mộng.
“Ngươi làm gì mà ngẩn ra vậy? Đi thôi.” Hạ Thiên nhếch miệng: “Vợ Y Y vẫn còn đang chờ.”
“Y Y… là ai?” Chu Hồng Đậu lại hỏi.
Hạ Thiên đáp: “Không phải Y Y, mà là vợ Y Y của ta. Nàng ấy tên Y Tiểu m, là nàng ấy bảo ta đến cứu ngươi.”
“À, thì ra ngươi chính là bạn của bác sĩ Y.” Lúc này Chu Hồng Đậu mới hiểu ra, biểu hiện cũng thả lỏng không ít: “Là trong nước phái ngươi đến.”
“Ngoại trừ vợ của ta, không ai có thể phái được ta.” Hạ Thiên phản bác.
Chu Hồng Đậu không biết Hạ Thiên đang nói cái gì, nhưng hiện tại bà còn chưa biết Caroline sống chết ra sao: “Ta muốn đi xem con gái của ta. Vừa rồi nó bị trúng đạn, tình huống đang rất nguy hiểm.”
“Không cần thiết phải để ý đến nàng ta đâu.” Hạ Thiên nói: “Nàng ta không chết được.”
“Ngươi nói cái gì vậy? Nó là con gái của ta mà.” Chu Hồng Đậu bất mãn trừng Hạ Thiên: “Sao ta có thể mặc kệ nó chứ?”
Nói xong, bà đẩy cửa trở về văn phòng của mình. Đến nơi, bà phát hiện không còn một bóng người, không chỉ con gái của bà, ngay cả tiến sĩ Robert bị nát đầu cũng không thấy bóng dáng.
“Cái này…” Gương mặt Chu Hồng Đậu tràn ngập nghi hoặc. Bà đến những nơi khác của phòng thí nghiệm, kết quả phát hiện nhân viên công tác đều chết hết, người nào cũng bị trúng đạn vào đầu: “Rốt cuộc chuyện gì xảy ra thế?”
Bỗng dưng, Chu Hồng Đậu quát lên: “Có phải do các ngươi làm hay không?”
“Bà là loại người ngu ngốc sao?” Hạ Thiên nhìn Chu Hồng Đậu giống như nhìn một kẻ thiểu năng: “Ta giết người xưa nay không dùng súng, hàm lượng kỹ thuật quá thấp.”
Chu Hồng Đậu nhớ đến cảnh tượng Hạ Thiên một cước đạp bay Tiểu Lý, lập tức tin tưởng mấy phần.
“Thế chuyện này là do ai làm?” Chu Hồng Đậu lại càng thêm khó hiểu: “Còn con gái của ta nữa? Nó đi đâu rồi? Chẳng lẽ Tiểu Lý có đồng bọn?”
Hạ Thiên cười một tiếng: “Đám ngu ngốc đó có đồng bọn hay không còn chưa rõ, nhưng con gái của ngươi ở đâu, ta ngược lại có thể đoán ra.”
“Nó đang ở đâu? Ngươi mau nói cho ta biết.” Chu Hồng Đậu vội thúc giục.
Hạ Thiên thản nhiên đáp: “Tài liệu của ngươi ở đâu, nàng ta sẽ ở đó. Mục tiêu của nàng ta vốn là cái đó mà.”
“Ngươi nói là…” Chu Hồng Đậu nghĩ đến một cảnh tượng đáng sợ: “Không thể nào, tuyệt đối không thể nào.”
Lúc đó, Chu Hồng Đậu cảm thấy Tiểu Lý không có khả năng buông tha mình. Để đề phòng vạn nhất, bà mới nói vị trí cất giữ tài liệu chính xác cho con gái của mình biết.
Nhưng nếu như là kết cục đó, con gái bà chẳng phải cũng phản bội bà sao? Bà làm sao có thể chấp nhận sự thật này?
“Ngươi không tin, ngươi đi kiểm tra chẳng phải sẽ biết sao?” Hạ Thiên nói.
“Chỉ sợ không còn kịp nữa rồi.” Chu Hồng Đậu thở dài: “Ta giấu đồ trong một căn phòng ở ngoại thành, cách nơi này năm tiếng lái xe. Nếu nó thật…”
Hạ Thiên đặt tay lên vai Chu Hồng Đậu, bĩu môi nói: “Chút xíu khoảng cách đó có cái gì mà không kịp. Ta còn tưởng rằng sẽ làm chậm trễ chuyện của vợ Y Y nữa chứ.”
Chỉ thấy trước mắt lóe lên. Khi Chu Hồng Đậu mở mắt lần nữa, bà phát hiện mình đang đứng ở căn nhà ngoại thành.
Chu Hồng Đậu còn chưa kịp suy nghĩ Hạ Thiên làm thế nào mà làm được, bà đã chạy xuống tầng hầm.
Vừa đến trước cửa, bà đã nghe được hai giọng nói khiến bà giống như bị sét đánh.
“Lão thái bà kia giấu kỹ thật.”
“Ta không biết bà ấy còn có căn nhà ở ngoại thành.”
“Điều này nói rõ bà ấy không xem ngươi là con gái ruột. Bà ấy muốn tàng trữ làm của riêng, muốn một mình nuốt trọn thành quả.”
“Ta đương nhiên biết, cho nên ta tuyệt không thể để bà ấy đạt được. Chúng là của ta.”
“Ha ha, Chu, kẻ ngu ngốc kia đoán chừng nằm mơ cũng không nghĩ đến ngươi mới là đầu lĩnh của chúng ta.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận