Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3390: Ảo thuật này cũng không tệ lắm

“Lão hủ hành tẩu giang hồ mấy chục năm, nghĩ không ra thiếu chút nữa bị sẻ nhà mỗ vào mắt.”
Hàn Tùy Xuân rất nhanh bình tĩnh lại, chỉ là mặt trầm như nước, sát khí trong mắt nhiều đến mức muốn trào ra ngoài: “Tuy nhiên, ngươi thật sự cho rằng ngươi có thể đánh lại được lão phu? Ngươi sai rồi.”
“Lão đầu nhi, ngươi còn chiêu thức gì nữa không?” Hạ Thiên miễn cưỡng có chút hứng thú, cười nói: “Thừa dịp ngươi vẫn còn một hơi, ngươi nên lấy ra dùng đi. Nếu không, ngươi sẽ không còn cơ hội để dùng nữa.”
“Đúng là dõng dạc, ngươi cho rằng ngân châm kia của ngươi có thể làm gì được lão hủ sao? Vậy để ta cho ngươi mở mang tầm mắt một chút.”
Hàn Tùy Xuân quát lớn một tiếng, mi tâm ngưng tụ sát khí. Tiếp theo, một cây ngân châm chui ra từ đó, rơi xuống mặt đất, chính là ngân châm mà Hạ Thiên đã bắn vào.
“Ảo thuật này cũng không tệ lắm.” Hạ Thiên mỉm cười, một chút cũng không thấy đắc ý: “Tiếp đi, ta chờ.”
Ninh Nhụy Nhụy ở bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở: “Ngươi đừng nên đùa với lửa. Người này khá nguy hiểm, cứ bắt lại trước rồi nói sau.”
“Tiểu muội chân dài, ngươi đừng lo lắng, thật ra bản lãnh của lão đầu nhi này rất kém cỏi, ngay cả Trúc Cơ cũng không phải.” Hạ Thiên nhếch miệng, hờ hững nói: “Nàng ra tay cũng có thể giải quyết lão ta, lão ta chẳng gây ra được nguy hiểm nào đâu. Tuy nhiên, châm pháp của lão ta cũng tạm được, miễn cưỡng cho lão thêm vài giây.”
“Được thôi, cứ làm theo ý của ngươi.” Mặc dù Ninh Nhụy Nhụy biết Hạ Thiên tự đại nhưng cho đến bây giờ hắn chưa từng bị lật xe. Cộng thêm nàng cũng đã nhìn ra được cảnh giới của Hàn Tùy Xuân đúng là không cao.
Diệp Thông Phàm từ dưới đất bò dậy, nói với Hàn Tùy Xuân: “Hàn lão, đừng dây dưa nữa, cứ giết chết hắn cho ta.”
“Diệp đại thiếu, đừng vội.” Nét mặt Hàn Tùy Xuân trở nên nghiêm túc, giọng nói âm trầm: “Đám người kia trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của lão hủ đâu. Giết bọn họ chỉ là chuyện trong chớp mắt. Tuy nhiên, ta có chuyện muốn hỏi tiểu tử ngươi một chút.”
Hạ Thiên không kiên nhẫn thúc giục: “Này, lão đầu nhi, ngươi có thể đừng nói nhảm nữa được không? Ngươi mau ra tay đi, nếu không, ta sẽ xử lý ngươi.”
“Hừ, người trẻ tuổi đúng là không biết trời cao đất rộng.” Hàn Tùy Xuân lại càng thêm khinh thường: “Cho dù ngươi chiếm tiện nghi của lão hủ, ngươi đã tưởng rằng mình vô địch thiên hạ rồi sao? Tuy nhiên, lão phu nhìn phương pháp hành châm của các ngươi, có chút vết tích của Quỷ Khí Cửu Hình. Ngươi và Quỷ Thủ Vạn Quy Nhân có liên quan gì với nhau không?”
“Cái gì mà Quỷ Khí Cửu Hình, ta chưa từng nghe nói qua.” Hạ Thiên nhếch miệng: “Ta và Vạn Quy Nhân không có liên quan gì với nhau, tuy nhiên ông ấy là sư phụ của đại sư phụ ta.”
Ánh mắt Hàn Tùy Xuân ngưng lại: “Sao? Sư phụ của sư phụ ngươi? Ngươi là đồ tôn của Vạn Quy Nhân?”
“Lão đầu nhi, trong đầu ngươi chứa nước sao?” Hạ Thiên bất mãn nguýt Hàn Tùy Xuân một cái, nghiêm túc cải chính: “Vừa nãy ta có nói, ta và lão đầu nhi Vạn Quy Nhân không có quan hệ gì cả. Ông ta chỉ là sư phụ của đại sư phụ ta mà thôi.”
“Vậy ngươi không phải đồ tôn của ông ta sao?” Hàn Tùy Xuân sửng sốt một chút, rất nhanh nghiến răng, sát khí lại càng tăng lên: “Đã là người của Quỷ Y Môn, vậy thì càng dễ xử lý, vừa lúc có thể báo mối thù năm đó bị Vạn Quy Nhân trêu đùa.”
Hạ Thiên cũng lười giải thích với một người sắp chết, chỉ thúc giục: “Cho ngươi thêm mười giây. Nếu ngươi không còn chiêu thức nào có thể khiến cho ta cảm thấy thú vị, ngươi nên đi chết đi.”
“Không cần mười giây đâu, bây giờ lão phu sẽ giết ngươi chết.” Khóe miệng Hàn Tùy Xuân nhếch lên, vận khí ngưng ở trong lòng, bàn tay cuồn cuộn hàn khí màu đen vỗ tới Hạ Thiên: “Đi.”
Hạ Thiên không tránh không né, mặc cho hàn khí màu đen kia bổ nhào vào người. Kết quả, hắn không hề có chút cảm giác: “Này, lão đầu nhi, thứ đồ chơi này của ngươi không hề có hiệu quả.”
“Hừ, ngươi cứ cố mà gượng chống đi.” Gương mặt Hàn Tùy Xuân nở nụ cười đắc ý: “Đây chính là hàn sát chân khí mà lão phu đã khổ tu hơn bốn mươi năm, cũng dựa vào công phu này mới giúp cho lão phu thoát khỏi xác phàm, thành tựu cơ thể tiên thần.”
“Chỉ nội cái này thôi sao?” Hạ Thiên khinh bỉ.
Hàn Tùy Xuân lạnh giọng nói: “Ngươi sẽ cảm thấy khó chịu thôi. Bây giờ, ngươi hãy cảm nhận cái lạnh âm hàn thấu xương đến từ địa phủ đi.”
Lời còn chưa dứt, chỉ thấy hàn khí màu đen tản ra khắp nơi, nhiệt độ không khí chung quanh bỗng nhiên hạ xuống. Chẳng những hoa cỏ, cây cối kết băng, thậm chí trên vách đá cũng kết sương trắng thật mỏng.
Về phần Hạ Thiên, hắn giống như bị ném vào băng khố. Chỉ trong hai ba giây ngắn ngủi đã bị đông cứng thành một băng điêu.
“A, lạnh quá.” Diệp Thông Phàm không khỏi rùng mình một cái, hai tay ôm lấy cơ thể: “Hàn lão, ngươi đừng để nó lan đến gần ta.”
“Yên tâm đi, lão hủ tự có phân tấc.” Hàn Tùy Xuân suy nghĩ một chút, sau đó lấy ra hắc châm, đâm một cái vào người Diệp Thông Phàm: “Như thế, ngươi sẽ không còn cảm thấy rét lạnh nữa.”
Quả nhiên, Diệp Thông Phàm cảm thấy tốt hơn rất nhiều, cũng không phải trở nên ấm hơn mà là hàn khí không cách nào xâm nhập vào trong cơ thể của hắn ta nữa.
Nếu đã nắm cục diện trong tay, Diệp đại thiếu tất nhiên phải lên mặt. Hắn ta tham lam nhìn Ninh Nhụy Nhụy: “Ha ha, vị mỹ nữ kia, nam nhân của ngươi đã chết, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn đi theo bổn thiếu gia, ta cam đoan cuộc sống của ngươi sẽ tốt hơn bây giờ gấp trăm lần.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận