Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3541: Ta có thể giết ông ta bất cứ lúc nào

“Cái gì?” Lão giả râu quai nón giật mình. Chẳng lẽ huyễn cảnh sụp đổ? Không thể nào? Huyễn kính mà ông ta chế tạo chính là pháp bảo được sinh ra từ lòng đất. Trừ phi pháp bảo nát, tuyệt đối không có ai có thể phá giải.
Một giây sau, chỉ thấy một quái kiếm giống như nhánh tùng từ khe hở đâm ra.
“Đây là… không được.” Lão giả râu quai nón nhìn thấy đồ vật đâm tới, đột nhiên biến sắc, hoảng sợ không thôi, giãy dụa lại càng kịch liệt hơn. Đáng tiếc vẫn không có tác dụng như cũ.
Phốc.
Quái kiếm đâm thẳng vào tim của lão giả râu quai nón.
Tiếp theo, cái khe khuếch tán, sau đó dung hợp với không gian u ám.
Vô số thương tùng quái thụ mọc lên như nấm, mọc đầy không gian u ám.
“A, Hạ Thiên.” Nhiếp Tiểu Lý đang né tránh quái kiếm, bỗng dưng cảm thấy bên hông xiết chặt. Nàng kinh ngạc quay đầu nhìn lại, sau đó mừng rỡ không thôi.
“Vợ tiếp viên hàng không, nàng không sao chứ?” Hạ Thiên cười hỏi.
Nhiếp Tiểu Lý gật đầu: “Ta không sao.”
Nói xong, nàng lập tức nhìn thấy một hình ảnh kỳ quái.
Chỉ thấy nam nhân mặc áo thêu nhánh tùng cầm quái kiếm đâm xuyên qua ngực lão giả râu quai nón.
Gương mặt hai người đều hiện lên sự khiếp sợ, nhưng vẫn có sự khác biệt nho nhỏ.
Nam nhân mặc áo thêu nhánh tùng vừa chấn kinh vừa cuồng hỉ.
Lão giả râu quai nón vừa khiếp sợ vừa tức giận.
“Chuyện gì xảy ra với bọn họ thế?” Nhiếp Tiểu Lý không hiểu hỏi.
Hạ Thiên mỉm cười: “Không có gì đâu, không cần để ý đến.”
“Cầu lão, vì sao…” Nam nhân mặc áo thêu nhánh tùng rất nhanh lấy lại tinh thần, làm ra vẻ giật mình: ‘Ngươi thay người khác cản kiếm của ta?”
Lão giả râu quai nón phun ra một ngụm máu tươi, vận dụng một luồng khí kình, cả người khôi phục năng lực hành động, một chưởng đánh bay nam nhân mặc áo thêu nhánh tùng ra ngoài.
Nam nhân mặc áo thêu nhánh tùng không kịp chuẩn bị, bay rớt ra ngoài, co quắp nằm trên mặt đất, hiển nhiên là bị chấn đoạn tâm mạch, miệng rỉ máu: “Cầu lão, vì sao ngươi…”
Hạ Thiên nhẹ giọng giải thích với Nhiếp Tiểu Lý: “Vợ tiếp viên hàng không, nàng nhìn đi, bọn họ bắt đầu chó cắn chó rồi kìa.”
“Tốt, tốt, tốt.” Lão giả râu quai nón lạnh lùng nhìn Hạ Thiên: “Xem ra lão hủ đã đánh giá thấp ngươi, nhưng ngươi cũng đừng đắc ý. Tiếp theo mới là lúc xem hư thực.”
“Lão bạch si, đừng lãng phí thời gian nữa. Ngươi không có tiếp theo nữa đâu.” Hạ Thiên ung dung nói, đầu ngón tay lại sáng lên một cây ngân châm, một lần nữa bắn ra.
“Hừ.” Lão giả râu quai nón hừ một tiếng, lập tức vung tay áo đánh rơi ngân châm: “Ngươi tưởng lão hủ là kẻ ngu ngốc sao? Trải qua một lần, ngươi tưởng sẽ có lần thứ hai… Hả?”
Hạ Thiên giống như quỷ mị, không chút dấu hiệu xuất hiện sau lưng lão giả râu quai nón, cười nói: “Ngươi chính là kẻ ngu ngốc, có bao nhiêu lần nữa ngươi cũng sẽ bị mắc lừa thôi.”
Lão giả râu quai nón kinh hãi không thôi, cơ thể hóa thành hắc vụ, muốn mượn cơ hội chạy trốn.
“Muốn chạy trốn?” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Ngươi trốn được sao?”
Chỉ là không đợi Hạ Thiên ra tay, nam nhân mặc áo thêu nhánh tùng vận chút sức lực cuối cùng thả người bay lên, bay về phía hư không nào đó, trong nháy mắt khiến cho lão giả râu quai nón lộ ra thân hình.
“Chết đi cho ta.” Lão giả râu quai nón vừa sợ vừa giận, đưa tay đánh ra một chưởng đánh vào đầu nam nhân mặc áo thêu nhánh tùng.
“Muốn chết thì cùng chết. Đừng nghĩ rằng một mình ngươi có thể thoát khỏi.” Nam nhân mặc áo thêu nhánh tùng ương ngạnh, cắn răng căm hận nói: “Làm chó cho các ngươi hơn một trăm năm, các ngươi lại vứt bỏ ta như giày rách, vậy thì chúng ta cùng nhau xuống địa ngục đi.”
Nói xong, hắn ta quay lại quát với Hạ Thiên: “Nào, ngươi mau ra tay đi.”
Hạ Thiên khó chịu nói: “Tại sao ta lại phải nghe ngươi?”
“Không phải ngươi muốn giết ông ta sao? Bây giờ ta ôm ông ta, vì sao ngươi lại không giết?” Nam nhân mặc áo thêu nhánh tùng không hiểu quát hỏi.
Hạ Thiên nhếch miệng: “Ta muốn giết ông ta lúc nào cũng được, không cần ngươi hỗ trợ.”
“Đầu óc ngươi có bệnh không?” Nam nhân mặc áo thêu nhánh tùng cảm thấy không thể nói lý: “Ông ta là đại trưởng lão ma tộc, không dễ chết đâu. Bây giờ là cơ hội duy nhất, bỏ qua lần này, ngươi muốn giết ông ta tuyệt đối không thể nào.”
Hạ Thiên cũng không phản ứng đến hắn ta, quay sang Nhiếp Tiểu Lý: “Vợ tiếp viên hàng không, nàng đoán xem, vì sao hắn ta lại gấp gấp muốn ta giết cái lão bạch si kia thế?”
“Là muốn dùng tay của ngươi để báo thù riêng.” Nhiếp Tiểu Lý suy đoán.
Hạ Thiên lắc đầu: “Không phải.”
“Hắn ta cũng là người họ Nhiếp, có thể lúc sắp chết tỉnh ngộ ra, muốn lập công chuộc tội.” Nhiếp Tiểu Lý nói thêm.
Hạ Thiên vẫn lắc đầu: “Vợ tiếp viên hàng không, nàng đừng dự đoán theo hướng tốt, mà phải đoán theo hướng xấu. Tên ngu ngốc này cũng không phải muốn làm chuyện tốt.”
“Trước giết chết lão tặc này đi, đừng lãng phí thời gian nữa.” Nam nhân mặc áo thêu nhánh tùng đã sắp không chịu nổi: “Nói thế nào ta cũng họ Nhiếp, trước kia ta cũng chỉ là bất đắc dĩ mới khuất phục bọn họ. Bây giờ đã có cơ hội giết bọn họ, ta đương nhiên không thể bỏ qua. Ngươi mau ra tay đi.”
“Quả nhiên ngươi đã sớm có lòng phản nghịch.” Lão giả râu quai nón cũng gấp lên, vừa đả kích nam nhân mặc áo thêu nhánh tùng vừa chửi ầm lên: “Sớm biết như thế, bốn mươi năm trước ta nên diệt trừ ngũ tuyệt các ngươi, thành lập ngũ tuyệt mới.”
Nhiếp Tiểu Lý nhìn tình huống trước mắt, cảm thấy áp bách, liền nói với Hạ Thiên: “Hạ Thiên, nếu không, ngươi diệt trừ lão xấu xa đó trước đi.”
“Vợ tiếp viên hàng không, bây giờ nàng đã hiểu ra chưa.” Hạ Thiên cười hỏi.
“Hiểu cái gì?” Nhiếp Tiểu Lý vẫn không hiểu.
“Nàng vẫn không rõ?” Hạ Thiên có chút ngoài ý muốn.
Nhiếp Tiểu Lý lắc đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận