Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3666: Chẳng lẽ chàng lụt nghề rồi?

Khi Lam Y Nhân rơi xuống, nàng đã sử dụng Phiếu Miểu Bộ một lần nữa lướt lên.
Nhưng khi nàng đang định dùng sức, bên hông bỗng nhiên xiết chặt, bị người ta ôm lấy.
“Là ai?”
Trong lòng Lam Y Nhân run lên, trở tay bổ xuống.
“Vợ Tiểu Y Y, nàng muốn mưu sát thân phu à?” Tiếng cười hì hì của Hạ Thiên vang lên sau lưng.
“Ông xã, tại sao chàng lại ở đây?” Lam Y Nhân quay đầu nhìn lại, thật đúng là Hạ Thiên, không khỏi có chút khó hiểu: “Vừa rồi chàng đã đi đâu?”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Vừa rồi ta đi giúp người khác làm việc.”
“Làm chuyện gì?” Lam Y Nhân vẫn không hiểu.
Hạ Thiên ôm Lam Y Nhân tránh những mảnh vụn đá rơi xuống dưới đáy.
“Hạ tiên sinh, ngươi không sao chứ?” Khổng Thủy Hương bên trên lập tức tiến lại, lo lắng hỏi.
Lam Y Nhân đưa mắt nhìn Khổng Thủy Hương, mỉm cười hỏi Hạ Thiên: “Đây chính là tuyệt thế mỹ nữ mà chàng mới tìm được sao?”
Hạ Thiên có chút khó chịu đánh vào nơi nào đó của Lam Y Nhân.
“A, chàng đánh ta làm gì?” Lam Y Nhân hừ một tiếng, bất mãn trừng Hạ Thiên.
“Vợ Tiểu Y Y, nàng đang hoài nghi phẩm vị của ông xã mình đấy, đương nhiên là đáng đánh rồi.” Hạ Thiên nghiêm túc nói.
Khổng Thủy Hương mỉm cười: “Ngươi là Lam Y Nhân Lam tiểu thư sao? Ngươi hiểu lầm rồi, ta không có phúc phận đó đâu. Ta chỉ là thành viên của Ám Ảnh Đoàn, đến đây để chấp hành nhiệm vụ thôi. Vừa rồi gặp phải Hạ tiên sinh, cho nên ta nhờ hắn hỗ trợ.”
“Là ta mạo phạm rồi, thật ngại quá.” Lam Y Nhân vừa rồi chỉ muốn chọc Hạ Thiên mà thôi, vì thế nàng đã lên tiếng xin lỗi.
Khổng Thủy Hương khoát tay: “Không sao, không có việc gì.”
“Vậy tại sao mọi người lại đến nơi này?” Lam Y Nhân lại hỏi.
“Từ đáy hồ đi lên.” Khổng Thủy Hương chỉ vào một hướng, sau đó không nhịn được liền hỏi: “Lam tiểu thư, tại sao ngươi lại từ phía trên rơi xuống chứ?”
Lam Y Nhân tức giận hỏi lại: “Vì sao rơi xuống? Cái này phải hỏi hai người mới đúng.”
“Cũng đúng.” Khổng Thủy Hương không nhịn được cười rộ lên. Bởi vì Hạ Thiên đánh sụp trần nhà, mới khiến cho người bên trên rơi xuống.
Hạ Thiên hỏi: “Vợ Tiểu Y Y, vừa rồi nàng làm cái gì ở trên vậy?”
Nghe xong, Lam Y Nhân bỗng nhiên lấy lại tinh thần: “Ngoại trừ ta, vừa rồi hai người có nhìn thấy một người khác rơi xuống hay không?”
“Nhìn thấy.” Khổng Thủy Hương tiện tay chỉ: “Ở đó đó, đầu chạm đất, chết tươi.”
“Chết rồi?” Lam Y Nhân giật mình, không khỏi cảm thấy nghi ngờ, ánh mắt lập tức nhìn về phía Khổng Thủy Hương đã chỉ, nơi đó quả nhiên có một người đang nằm.
Người này từ bên trên rơi xuống, đầu chạm đất, não nát bét, dĩ nhiên sống không nổi rồi.
“Vợ Tiểu Y Y, cái tên ngớ ngẩn này là ai vậy?” Hạ Thiên tùy ý hỏi.
Lam Y Nhân lặng yên nhìn thi thể, trong lòng thoáng có chút cảm giác không thật: “Ông ta chính là Chu công tử.”
“Ông ta chính là Chu Tự Hoành?” Khổng Thủy Hương sửng sốt, xích lại cẩn thận nhìn một hồi mới miễn cưỡng nhận ra: “Hình như là ông ta, nhưng… ông ta cứ như vậy mà chết đi?”
Lam Y Nhân cũng cảm thấy có chút không thích hợp: “Quả thật có điều gì đó rất lạ.”
Nàng quay sang nhìn Hạ Thiên: “Ông xã, chàng xem có phải là ông ta hay là tên giả mạo nào đó?”
“Vợ Tiểu Y Y, vì sao nàng cho rằng ta sẽ nhìn ra?” Hạ Thiên hỏi.
“Trước kia, mặc kệ người ta có ngụy trang như thế nào, không phải chàng nhìn một chút là có thể nhìn thấu sao?” Lam Y Nhân nghi hoặc hỏi: “Ông xã, chẳng lẽ bây giờ chàng lụt nghề rồi?”
Hạ Thiên đánh Lam Y Nhân một cái, bất mãn nói: “Nàng đừng có hư nữa. Đợi lát đi ngủ, nàng xem ta có lụt nghề hay không.”
“Nếu không lụt nghề, vì sao chàng lại không nhận ra?” Lam Y Nhân không hiểu.
“Vợ Tiểu Y Y, nàng trở nên giống tiểu muội chân dài từ hồi nào thế?” Hạ Thiên lắc đầu, không khỏi cảm thán: “Ta chưa gặp tên ngốc đó bao giờ, làm sao ta biết ông ta là thật hay giả?”
Lam Y Nhân ngẩn ra, bật cười một tiếng: “Ha ha, cũng đúng. Bởi vì bình thường chàng quá lợi hại, khiến cho ta cảm thấy không có cái gì là chàng không làm được.”
“Ta vốn không có cái gì là không làm được.” Hạ Thiên nghiêm túc nhấn mạnh: “Nhưng phân biệt mấy thứ ngốc nghếch này là thật hay giả hoàn toàn không có ý nghĩa.”
Khổng Thủy Hương tán đồng Hạ Thiên, gật đầu nói: “Hạ tiên sinh nói đúng. Mặc kệ Chu tiên sinh này là thật hay giả thì cũng đã chết rồi, có tiếp tục thảo luận cũng không có ý nghĩa. Nơi này nhất định rất nguy hiểm, người phía sau màn cũng không nhanh như vậy đã thò đầu ra.”
Lam Y Nhân hơi tán thưởng nhìn Khổng Thủy Hương: “Ngươi rất tỉnh táo. Phẩm chất này rất khó có được.”
“Cũng không đến mức như vậy.” Khổng Thủy Hương nghe khen, cảm thấy rất vui vẻ nhưng cũng không quá đắm chìm trong đó: “Trước kia, ta đã từng nếm thua thiệt do không tỉnh táo.”
Lam Y Nhân cũng nhìn ra được, nữ nhân trước mắt hiển nhiên là người có chuyện xưa, chỉ là nàng không có thói quen tìm hiểu chuyện riêng của người khác, cho nên cũng không tiếp tục hỏi.
“Lam tiểu thư, Hạ tiên sinh, nơi này có một lối đi. Đám côn trùng không chết vừa nãy cũng chính là từ nơi này chạy đi.” Khổng Thủy Hương cũng không để ý, lập tức tìm kiếm xung quanh, đến một ngóc ngách, sau đó vẫy tay với Hạ Thiên và Lam Y Nhân.
Hạ Thiên và Lam Y Nhân bước đến, quả nhiên nhìn thấy một cầu thang dẫn xuống.
Lối đi này ngược lại rất sáng, vách tường xung quanh đều có ngọn đèn sáng rực, chiếu rọi như ban ngày.
“Có muốn xuống xem một chút hay không?” Khổng Thủy Hương trưng cầu ý kiến của Hạ Thiên và Lam Y Nhân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận