Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2359. Ruộng không chịu được trâu ngày ngày đi cày

Hạ Khỉ Tư muốn rách cả mí mắt, phải nửa ngày mới khôi phục lại tinh thần từ trong sự sửng sốt, chỉ vào Hạ Thiên và A Cửu, tan nát cõi lòng quát: "Các ngươi giết hắn, ta sẽ không bỏ qua các ngươi."
"Đó là chính hắn đâm đầu vào chỗ chết, vừa nãy chẳng phải ngươi đều nhìn thấy hết sao?" A Cửu lạnh lùng lườm nữ nhân này một thoáng, "Bọn ta vốn không có hứng thú nói nhảm với hắn, là chính hắn cứ dây dưa, tạo thành hậu quả như bây giờ, hoàn toàn là do hắn gieo gió gặt bão."
“Ta mặc kệ!" Hạ Khỉ Tư có chút cuồng loạn, thực sự không thể nào tiếp nhận hiện thực, "Nếu như ban nãy Hạ Thiên không đánh ra cú đấm đó, hắn còn có thể cứu trở về. Chính là Hạ Thiên giết hắn đi, ta tận mắt nhìn thấy."
A Cửu còn muốn giải thích gì đó, Hạ Thiên đưa tay ngăn cản, sau đó lười biếng nói: "Đồ đần này là do ta giết. Ngươi có thể làm gì được ta?"
"Ta..." Hạ Khỉ Tư còn muốn kêu gào muốn giết Hạ Thiên và A Cửu, suy đi nghĩ lại cường đại như Ngô Bạch Đinh đều chết, một cô gái yếu đuối như nàng có thể làm gì cơ chứ.
Kỳ thực, nàng cũng cảm thấy A Cửu không nói gì sai cả, ngay từ đầu Ngô Bạch Đinh đã âm mưu quấy rối Hạ Thiên và A Cửu, mặc dù mục đích là vì ép cho Y Tiểu Âm hiện thân, nhưng mà trong lòng nàng biết rõ Ngô Bạch Đinh cũng không có suy nghĩ buông tha Hạ Thiên và A Cửu.
Hiện tại chẳng qua là thực lực không đủ, giết người không thành thì bị giết ngược mà thôi.
Đạo lý này, muốn phân biệt rõ ràng thật ra cũng không khó, chỉ là muốn tiếp nhận lại không có dễ dàng như vậy.
A Cửu vẫn đang nhìn chằm chằm vào Hạ Khỉ Tư, còn may phát hiện nàng chỉ là vẻ mặt và giọng điệu vô cùng phẫn nộ, nhưng thân thể và hành động vẫn kiềm chế, như vậy là tốt nhất, nếu không thì nàng không ngại thanh trừ tai họa ngầm.
"Các ngươi cũng đừng quá đắc ý." Hạ Khỉ Tư hơi có chút oán độc trừng mắt nhìn Hạ Thiên và A Cửu, "Bạch Đinh là người phát ngôn của Trường Sinh chủ ở trên thuyền, các ngươi giết hắn đi, cũng sẽ không có kết quả tốt đẹp gì."
Vẻ mặt của Hạ Thiên hững hờ: "Vậy hãy bảo tên Trường Sinh chủ gì đó qua đây."
"Ngày mai sẽ đến trạm canh gác đảo, lúc đó các ngươi sẽ gặp được hắn." Tâm tình của Hạ Khỉ Tư bình tĩnh lại, giọng điệu cũng bình thản hơn rất nhiều: "Đến lúc đó các ngươi liền biết Trường Sinh chủ đến tột cùng là đáng sợ cỡ nào, đối mặt hắn, các ngươi không có bất kỳ phần thắng nào."
"Lại thổi phồng nữa." A Cửu có chút bất đắc dĩ, lắc đầu: "Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng mà đến tận bây giờ rồi, cho dù là các ngươi hay là người nào khác khoác lác cái gọi là cao nhân, cuối cùng cũng không ngoại lệ, đều bị lưu manh này tam quyền lưỡng cước là thanh toán xong. "
Hạ Thiên nghe nói như thế, không nhịn được sửa lại lời: "Không cần tam quyền lưỡng cước, kỳ thực một quyền là đủ rồi, đa phần là vì chơi với bọn họ chán quá mà thôi."
"Thôi thôi, biết chàng lợi hại rồi." A Cửu thuận miệng qua loa một câu, lại hỏi: "Nữ nhân này, chàng dự định xử trí như thế nào?"
"Cửu nha đầu, cô ta đương nhiên là giao cho nàng xử trí." Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, "Hiện tại ta có chút buồn ngủ, muốn đi ngủ."
Hạ Khỉ Tư nhìn A Cửu, cố gắng duy trì sắc mặt lạnh nhạt: "Thiên Trì đã chết, ta sống cũng không có ý nghĩa gì, các ngươi muốn chém giết hay muốn róc thịt thì mời."
"Vừa hay ta không phải là người tùy tiện." A Cửu cân nhắc một hồi, sau đó nói: "Mặc dù trước đây chúng ta quả thật có một ít ân oán, nhưng đó cũng là chuyện rất nhiều năm về trước, khi đó Y tỷ tỷ tha các ngươi một mạng, nhưng đáng tiếc các ngươi lại không có cảm kích tí nào, vẫn luôn nghĩ làm sao để hại nàng. Nếu như hôm nay ta tha cho ngươi, ai biết sau này ngươi có đi mưu hại ta nữa hay không."
"Không cần nói nữa." Con ngươi của Hạ Khỉ Tư đã hiện lên một hai tia sợ hãi, "Ta biết ý của ngươi, không cần các ngươi động thủ, ta sẽ tự động kết liễu cuộc đời. Có điều, trước lúc đó, ta còn có một số việc cần phải đi làm, có thể cho ta thời gian một hai tiếng, được không?"
A Cửu quay đầu nhìn Hạ Thiên một cái, chưa đầy ba phút, Hạ Thiên đã nằm ngủ ở trên giường, cũng không biết là buồn ngủ thật, hay là đang giả vờ giả vịt.
"Ta có thể đáp ứng ngươi, nhưng tốt nhất là ngươi đừng giở trò gì." Suy cho cùng A Cửu không phải là hạng người tâm ngoan thủ lạt, kỳ thực cũng nghĩ đến khả năng chạy trốn của nữ nhân này, nhưng nàng cũng không để ý, nàng hiểu rất rõ Hạ Khỉ Tư, chỉ là một người bình thương có chút tâm cơ mà thôi, không có tí uy hiếp nào với bọn họ.
"Ngươi đáp ứng thật à?" Hạ Khỉ Tư không dám xác định, hỏi ngược lại: "Ngươi không sợ ta trực tiếp chạy trốn à."
"Muốn chạy cũng không thành vấn đề." A Cửu thản nhiên nói: "Ngô Bạch Đinh đều bị dằn vặt không ra gì, chớ nói chi là ngươi."
Hạ Khỉ Tư đau thương nở nụ cười, gật gù: "Hiểu rồi."
Ngay khi Hạ Khỉ Tư muốn xoay người rời đi, A Cửu lại gọi lại nàng: "Chờ đã."
"Nhanh như vậy liền đổi ý rồi hả?" Trên mặt Hạ Khỉ Tư mang nụ cười châm biếm.
A Cửu lắc đầu: "A Cửu ta nói chuyện và làm việc xưa giờ chưa hề lật lọng, chỉ là gian phòng này bị phá hỏng đến nỗi không ra hình thù gì, ta khẳng định là không ngủ được ở cái nơi này, đổi gian phòng khác cho ta đi."
"Vậy còn hắn?" Hạ Khỉ Tư chỉ chỉ Hạ Thiên đang ngủ ngon giấc ở trên giường.
"Không cần để ý đến hắn." A Cửu nhìn thấy Hạ Thiên đã ngủ, trong lòng còn âm thầm thở phào nhẹ nhõm, bằng không, tên lưu manh chết bầm này khẳng định sẽ dằn vặt nàng đến hừng đông, tuy nói loại chuyện đó quả thật rất khoái cảm, nhưng mà mỗi ngày đều làm như thế thì không chịu nổi.
Dù sao ruộng cũng không chịu được trâu ngày ngày đi cày, hơn nữa còn là một con trâu sắt hoàn toàn không biết mệt mỏi và thỏa mãn.
Không bằng thừa dịp này, nghỉ ngơi cho thật tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận