Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2630: Thần y đệ nhất thiên hạ đến rồi

“Không ngờ lại kéo theo nhiều việc như thế.”
“Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội.” Cố lão đại hờ hững trả lời.
Ninh Nhụy Nhụy cau mày, không rõ hỏi: “Ta chỉ có chút tò mò, chính là thứ trên người ta không có bao người biết, các ngươi lấy tin tức từ đâu?”
“Ninh cô nương, thiên hạ không có bí mật nào cả.” Cố lão đạo mỉm cười, sau đó giải thích: “Việc bí cảnh Quy Khư sụp đổ trong tu tiên giới đã biết cả rồi, chớ đừng nói chi còn có không ít người sống sót, đủ loại cơ mật tự nhiên cũng sẽ lưu truyền.”
Ninh Nhụy Nhụy cảm thấy giải thích này có vẻ hợp lý, thế là nói: “Đa tạ Cố lão đạo giải thích cho ta.”
“Không có gì, thật ra lão đạo biết cũng không nhiều.” Cố lão đạo vẫn mỉm cười như ha ha, “Vốn không muốn đi xuống đống nước này, chỉ là điều kiện Khâu đạo huynh đưa ra quá hấp dẫn, tiếc là bộ xương già của ta phải quay về Thanh Ngưu Cung một chuyến.”
“Chỉ sợ sẽ phản tác dụng, cuối cùng mang đến tai họa cho Thanh Ngưu Cung ngươi!” Ninh Nhụy Nhụy hừ lạnh một tiếng, cực kỳ bất mãn nói.
Cố lão đạo cười hai tiếng, giơ tay chỉ vào tiểu đạo đồng trong sảnh: “Thanh Ngưu Cung chỉ có một hạt giống tu hành này.”
“Nếu lần này thành công, vậy thì Thanh Ngưu Cung có được không ít tài nguyên, qua mười tám năm có thể khai chi tán diệp, làm rạng rỡ truyền thống.”
“Nếu thất bại, cũng chỉ là nộp cái mạng già của ta ở đây, ta nghĩ hai vị cô nương không đến nỗi hạ thủ với một đứa bé.”
Ninh Nhụy Nhụy cạn lời với việc này, bọn họ đúng là không thể ra tay với trẻ con, Cố lão đại này xem ra nhằm vào thái độ của các nàng, cho nên mới dám làm vậy.
“Nếu đã thế thì đừng nói nhảm nữa.” Ninh Nhụy Nhụy lạnh lùng nhìn Cố lão đạo: “Để ta lĩnh giáo thử xem Cố đạo trưởng có mưu kế gì.”
Cố lão đạo vẫn mỉm cười, khoát tay nói: “Lão đạo làm gì có mưu kế, chỉ là sống lâu hơn chút, có vài tư thế để dùng thôi.”
Hắn còn chưa nói xong, thì cả người Cố lão đạo bỗng dưng biến mất tại chỗ, tiếp theo đạo bào cuốn lên, mang gió bụi cuồn cuộn đập về phía Ninh Nhụy Nhụy.
“Nhụy Nhụy tỷ, cẩn thận.” Thạch Thuần vội vàng nhắc nhở.
Ninh Nhụy Nhụy cũng bị dọa sợ, tốc độ của Cố lão đạo thực sự quá nhanh, hơn nữa hành tung quỷ dị, rõ ràng trong nháy mắt khiến nàng có loại cảm giác hoảng sợ, bất ngờ không kịp đề phòng, đành phải lùi mấy mét, tránh khỏi phạm vi công kích.
“Ninh cô nương quả nhiên lợi hại, vậy mà có thể nhanh chóng trốn thoát một kích bào của ta.” Bên ngoài cơ thể Cố lão đạo bỗng dưng lóe lên ánh sáng u tối, “Vậy thử xem Tiên Thiên Cương Khí lão đạo luyện chế.”
Tàn ảnh của Cố lão đạo tung bay, đại bào lần nữa cuốn theo gió bụi đầy trời, mà sát chiêu được ẩn chứa trong đó.
Ninh Nhụy Nhụy không biết thực lực của Cố lão đại, chỉ đành tạm tránh mũi nhọn, liên tiếp lùi ra sau, chốt lát sau đã đến cảnh giới không thể tránh né, chỉ đành đương đầu tiếp chiêu.
“Gru!” Cố lão đạo bỗng dưng gầm lên, hai tay nhẹ nhàng cử động, chỉ thấy một cỗ khí đoàn mang u quang đánh về phía Ninh Nhụy Nhụy.
“Nhụy Nhụy tỷ, ta giúp ngươi!” Thạch Thuần cảm thấy cỗ khí tức này có chút nguy hiểm, không dám để Ninh Nhụy Nhụy một mình gánh chịu, thế nên cũng lao qua.
“Ầm!” Cỗ khí đoàn hung bạo tập kích, trong phạm vi trăm dặm đều bị nó bao phủ, nháy mắt thôn phệ Thạch Thuần và Ninh Nhụy Nhụy.
“y, cuối cùng vẫn tạo nghiệt.” Cố lão đạo thu tay áo, yên tĩnh đứng im tại chỗ, cảm khái vô cùng: “Tâm cảnh có trở ngại, đoán chừng tu đạo của đời này không thể đột phá, chẳng trách lão thiên sư ở núi Long Hổ khuyên ta không nên xuống núi.
“Ngươi đúng là không nên xuống, cũng không nên làm loại chuyện này.”
“Vốn tính không giết ngươi, nhưng đáng tiếc, ngươi lại ra tay với nữ nhân của ta, vậy thì đừng trách ta.” Trong khói bụi cuồn cuộn bỗng dưng vang lên giọng nói của một nam nhân trẻ tuổi, ngữ khí tràn đầy sự biếng nhác và ngạo mạn.
“Hả?” Hai mắt Cố lão đạo lóe sáng, đạo âm biến ảo, sau đó hóa thành tàn ảnh muốn chạy thoát, cơ mà vẫn chậm chút.
“Rầm!” Cố lão đạo giống như pháo hoa bay ra ngoài trăm mét, đập vào làm đổ bức tường và cây cổ thụ, lại đụng nát hai hòn đá cực lớn mới dừng lại.
“Lực đạo kinh người như vậy, tốc độ ghê gớm… Xem ra thần y đệ nhất thiên hạ đến rồi.” Cố lão đạo cố gắng nhịn búng máu đang trào dâng trong cổ học, cười ha ha nói.
Quả thật như vậy, sau khi khói bụi tản đi chỉ thấy Hạ Thiên lười biếng ôm Ninh Nhụy Nhụy và Thạch Thuần, vẻ mặt không vui nhìn Cố lão đạo.
“Hai mươi năm trước nghe nói thế gian xuất hiện một kỳ tài tuyệt thế, bất kể là võ công hay y thuật thì đều vô địch thiên hạ.” Cố lão đạo chậm rãi bò dậy, “Lúc ấy lão đạo còn không cho là đúng, phải biết rằng võ công hay y thuật lợi hại thì sao, so với lão đạo thì cũng là kẻ không đáng nhắc tới.”
“Nhưng ngươi chiến đấu với Viên Thiên Chính, sau này lại dùng sức một mình đuổi giết mấy vị tu tiên giả từ vạn giới xâm nhập vào, khi ấy tu tiên giới mới biết ngươi thật sự là nhân tài kiệt xuất, tiềm lực vô hạn, đáng tiếc ngươi vậy mà không thể ra sức vì tu tiên giới, mà còn gây hại đến tu tiên giới.”
“Cho nên trừ khử ngươi đã là nhận thức chung của địa cầu, của tu tiên giới.”
“Nhận thức chung của các ngươi chẳng có tác dụng gì hết.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, “Ta không hứng thú với tu tiên giới của các ngươi, vốn lười để ý đến các ngươi, ai biết được các ngươi cứ duy trì phẩm chất tự tìm đường chết thế chứ, còn thường trèo lên cả đầu ta, vậy thì xin lỗi, lần này các ngươi nhất định phải chết.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận