Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2590: Da mặt dày nhất thiên hạ

Hoa Tư Dung ở bên cạnh nghe xong, bị dọa đến mồ hôi lạnh túa ra. Thạch Thuần quả nhiên là ma nữ. Nàng ta ngàn vạn lần không được để lọt vào tay Thạch Thuần. Nghĩ như vậy, nàng ta không khỏi nắm chặt tay Vân Tiểu Minh, ánh mắt càng thêm ôn nhu.
“Được, cứ theo như lời ngươi mà xử lý.” Hạ Thiên cũng không do dự, ngân quang hiện lên trong lòng bàn tay, đi hai châm trên người Hàn viện trưởng, sau đó quay lại nói với Thạch Thuần: “Làm xong rồi.”
Thạch Thuần mỉm cười, giơ ngón tay cái với Hạ Thiên: “Anh rể, ngươi thật tuyệt.”
“Hạ tiên sinh, còn có Tiểu Thuần, mọi người khó có lúc đến đây. Ta muốn mời hai người một bữa cơm.” Vân Tiểu Minh không hiểu Thạch Thuần và Hạ Thiên đang làm gì, nhưng nhiều ít gì hắn ta cũng nghe được một số chuyện về Hạ Thiên, cho nên hắn ta cũng không dám lắm miệng hỏi thăm.
“Được!” Thạch Thuần đồng ý ngay, tiếp theo quở trách Vân Tiểu Minh một câu: “Ngươi nên gọi hắn là anh rể, gọi Hạ tiên sinh làm gì, nghe xa lạ lắm. Gọi anh rể đi, không thiệt đâu.”
“Được sao?” Vân Tiểu Minh trông mong nhìn Hạ Thiên.
Hạ Thiên nhếch miệng: “Ngươi muốn gọi gì thì gọi, nhìn ta làm gì.”
“Cứ định như vậy đi.” Thạch Thuần vỗ vai Vân Tiểu Minh: “Đừng nhìn gương mặt tưởng chừng như đáng sợ của hắn, hắn đối với người của mình rất tốt. Về sau ngươi sẽ biết.”
“Gần đây có một nhà hàng Tây không tệ, ta là khách quen ở đó.” Hoa Tư Dung nghe Thạch Thuần đồng ý, lập tức chủ động: “Mọi người đi ngay bây giờ nhé.”
Vân Tiểu Minh nói: “Vậy ta đi gọi xe.”
“Không cần, ta có xe.” Hoa Tư Dung đáp.
Ánh mắt Vân Tiểu Minh có chút ảm đạm, mỉm cười xấu hổ: “Có, có xe à, vậy thì tốt quá rồi.”
“Đó cũng là xe của ngươi mà, ai bảo bây giờ ngươi là bạn trai của ta chứ.” Hoa Tư Dung chủ động khoác tay Vân Tiểu Minh: “Chúng ta cùng đi lấy xe đến đây đi.”
“Được, được, được.” Vân Tiểu Minh lập tức cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất thế gian này.
Thạch Thuần nhìn theo bóng lưng của hai người, cảm thán: “Anh rể, ngươi nhìn đi, ta lại tác hợp cho một đôi thần tiên quyến lữ đấy.”
“Lại?” Hạ Thiên kỳ quái hỏi: “Ngươi đã từng tác hợp cho đôi nào nữa?”
“Đương nhiên là ngươi và Vân Thanh tỷ tỷ rồi.” Thạch Thuần cười nói.
Hạ Thiên tức giận trừng mắt: “Ta và Vân Thanh tỷ là tình đầu ý hợp, trời sinh một đôi, chẳng có nửa xu liên quan đến tiểu nha đầu ngươi.”
“Được, đôi này không tính.” Tròng mắt Thạch Thuần đảo một vòng: “Tương lai ta nhất định sẽ tác hợp mình với ngươi thành một đôi. Chẳng lẽ đây không tính là thần tiên quyến lữ sao?”
Hạ Thiên nhìn chằm chằm Thạch Thuần: “Thuần nha đầu, da mặt ngươi dày thật.”
Thạch Thuần không chút khách sáo đáp lại: “Nhờ học ở ngươi hết thôi.”
Một nam một nữ, một lớn một nhỏ, hai người giống như bệnh tâm thần, đứng ven đường mắt lớn trừng mắt nhỏ, không ai nhường ai.
“Này, hai vị, hai người làm gì thế? Đang diễn kịch à?” Không bao lâu sau, một sinh viên chạy xe đạp đi ngang qua, hơi tò mò hỏi thăm.
Hạ Thiên và Thạch Thuần trăm miệng một lời đồng thanh nói: “Liên quan gì đến ngươi.”
Cậu sinh viên giật mình, cảm thấy mình không nên trêu vào, vội đạp xe thật nhanh, miệng la hét: “Bệnh tâm thần.”
“Anh rể, ngươi có nghe không? Hắn ta mắng ngươi bệnh tâm thần đấy.” Thạch Thuần cười ha hả.
Hạ Thiên nhếch miệng: “Rõ ràng là mắng ngươi mà.”
“Làm gì có chuyện đó.” Thạch Thuần nhăn mũi, tự tin nói: “Xinh đẹp, đáng yêu giống như ta, ai nỡ mắng ta chứ? Anh rể, có đôi khi ta soi gương, ta cảm thấy hạnh phúc thay ngươi. Sau này ngươi có được một người vợ hoàn mỹ vô khuyết như thế, thật sự là vận may ba đời.”
Hạ Thiên thuận miệng nói: “Thuần nha đầu, đầu óc của ngươi nên được chữa trị, để ta giúp ngươi châm hai châm.”
“Trị cái đầu ngươi đấy.” Thạch Thuần trừng mắt nhìn Hạ Thiên, lắc đầu cảm thán: “Anh rể, đầu óc ngươi mọc rễ rồi. Nếu không phải y thuật của ngươi tốt, võ công cao, ngươi tuyệt đối không kiếm được vợ, một người cũng không.”
“Ta có thể lấy được nhiều bà vợ tốt đến như thế, không phải vì y thuật ta tốt, võ công ta cao, mà là vì ta đẹp trai.” Hạ Thiên nghiêm mặt nói: “Hơn nữa còn là đệ nhất soái ca trong thiên hạ, tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả.”
“Da mặt cũng dày nhất thiên hạ.” Thạch Thuần lại lắc đầu cảm thán.
Hạ Thiên chọc chọc vào mặt Thạch Thuần: “Cái này tặng cho ngươi, ta miễn cưỡng xếp thứ hai thôi.”
Trong lúc hai người đang cãi nhau, Vân Tiểu Minh và Hoa Tư Dung lái xe đến, cũng không biết Hoa Tư Dung đã rót bùa mê gì cho Vân Tiểu Minh, hiện tại nhìn Vân Tiểu Minh hưng phấn không thôi, cả người tự tin hơn nhiều.
“Tiểu Thuần, anh rể, lên xe đi.” Vân Tiểu Minh vẫy tay với Thạch Thuần.
Thạch Thuần bỏ qua Hạ Thiên, nhún nhảy một cái, mở cửa xe phía sau: “Anh rể, còn đứng ngây ra đó làm gì, mau lên xe đi.”
Hạ Thiên cũng không lên xe, đưa tay vỗ một cái, ném Vân Tiểu Minh và Hoa Tư Dung từ trong xe ra ngoài, sau đó ôm Thạch Thuần nhảy mấy trăm mét.
“Anh rể, ngươi làm gì thế…” Vân Tiểu Minh đang định nói cái gì đó, chỉ nghe bùm một tiếng, chiếc xe nổ tung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận