Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3209: Kỳ ngộ ký của Tô Bối Bối

“Không buồn nôn, đây là lời nói thật lòng của ta.” Biểu hiện trên mặt Hạ Thiên khá chăm chú, không hề có chút trêu chọc hay đùa giỡn.
Tô Bối Bối khoát tay: “Được rồi, được rồi, không tranh cãi với ngươi nữa. Dù sao ta khó khăn lắm mới đến đây một chuyến, ngươi giúp ta diễn một màn kịch này đi.”
“Diễn kịch gì?” Hạ Thiên nghi hoặc hỏi: “Bối nha đầu, thời gian vừa qua rốt cuộc nàng đi đâu thế? Tại sao lại biến thành Hoa tiểu thư gì đó?”
“Ta cũng chẳng cần phải giấu ngươi.” Tô Bối Bối giải thích: “Trước đó, Triệu Vũ Cơ tìm ta, nói có thể huấn luyện ta, nâng cao thực lực cho ta, như vậy có thể đối mặt với nguy hiểm tương lai một cách tốt hơn. Đương nhiên, ta cũng muốn học được chút bản lãnh, sau đó đánh ngươi một trận.”
Hạ Thiên lắc đầu: “Cái này nàng nghĩ cũng đừng nghĩ. Nàng học bao lâu cũng không làm được đâu.”
“Được rồi, ta biết rồi.” Tô Bối Bối học cách nhếch miệng của Hạ Thiên, bất mãn nói: “Triệu tỷ tỷ huấn luyện ta thật ra rất nghiêm ngặt, nhưng lại quá buồn tẻ, nhàm chán, ta chịu không được loại không khí trầm muộn như thế, nhưng ta đánh không lại tỷ ấy. Vừa lúc hôm trước tỷ ấy có việc ra ngoài, ta liền nghĩ đến chuyện trốn ra ngoài chơi một chút.”
“Hẳn là hôm qua phải không?” Hạ Thiên suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Vợ đại yêu tinh và vợ muội muội chân dài đều đến Nam Cương giúp ta giải quyết Dã Hỏa lão tổ.”
Tiếp theo, hắn cảm thấy không đúng, liền quay lại nhìn Tô Bối Bối: ‘Bối nha đầu, nàng nói láo.”
Tô Bối Bối ngẩn ra: “Ta nói láo cái gì?”
“Nếu hôm qua nàng mới trốn ra, tại sao hôm nay đã có mặt trên thuyền?” Vẻ mặt Hạ Thiên vô cùng nghi hoặc: “Nàng còn chưa học được Phiếu Miểu Bộ mà, cũng không có khả năng trong một ngày ngắn ngủi đã đến đây.”
“Ta còn chưa nói xong mà.” Tô Bối Bối nói với Hạ Thiên: “Ta muốn ra ngoài, nhưng cái chỗ mà ta ở giống như một mê cung, không có kiến trúc gì cả, muốn ra ngoài vẫn rất phiền phức. Ta đi gần nửa gày, cuối cùng tiến vào một căn phòng nhỏ, bên trong trống rỗng, còn có một cái đài cao, bốn góc là bốn cây cột dựng thẳng.”
Hạ Thiên sững sờ, lập tức mở to mắt: “Nàng ở Tiểu Tiên Giới? Gian phòng đó là Thiên Ngoại Thiên, là gian phòng giam giữ Cửu nha đầu lúc trước.”
“Ồ, Tiểu Tiên Giới?” Tô Bối Bối đích thật không hiểu rõ cho lắm. Nàng một đường được Triệu Vũ Cơ dẫn đến. Nàng nói tiếp: “Dù sao ta cũng chẳng biết mình đụng phải cái gì, hai cây cột trong đó phát sáng, sau đó xuất hiện một khe nứt kỳ quái hút ta vào. Đến khi ta tỉnh lại, ta đang ở trên thuyền.”
“Nàng bị khe nứt thời không truyền tống.” Hạ Thiên nói: “Cũng may nàng chỉ khởi động có hai cây cột. Nếu bốn cây, bây giờ nàng xuất hiện ở thế giới nào cũng không biết.”
“Sao?” Ánh mắt Tô Bối Bối sáng lên: “Kích thích như vậy sao? Sớm biết, ta đã thử nghiệm thêm.”
Hạ Thiên nhìn Tô Bối Bối: “Nàng cũng có thể bị khe nứt thời không đè thành mảnh vỡ, trực tiếp biến mất.”
“A, vậy thì được rồi.” Tô Bối Bối thu lại nụ cười, đột nhiên cảm thấy không ổn: “Có phải ngươi đang cố ý làm ta sợ?”
“Ta không cần thiết phải dọa nàng.” Hạ Thiên lắc đầu: “Trên trái đất vốn tồn tại rất nhiều khe nứt thời không, không ít cái gọi là bí ẩn xuyên qua thời không còn chưa rõ, tất cả đều do những khe nứt thành tạo thành.”
Tô Bối Bối hừ nhẹ: “Ngươi nói chuyện như thật đấy.”
“Nhưng tại sao nàng lại biến thành Hoa tiểu thư?” Hạ Thiên nghi hoặc hỏi.
“Ta xuất hiện trên thuyền, nghe được có mỹ nữ đang khóc, nói mình bị hiến tế cho một Bá tước nào đó.”
Tô Bối Bối giải thích: “Nghe nói tuổi tác của vị Bá tước đó còn muốn lớn hơn thái gia gia của nàng ấy. Huống chi nàng ấy còn có người yêu. Ta nghe xong, tức quá, liền thả nàng ấy ra, còn ta mặc cái này vào, đeo mặt nạ. Ta muốn nhìn xem lão bá tước đó là cái quỷ gì, sau đó phế bỏ ông ta, để ông ta nhớ mặt tiểu cô nương này.”
Nói xong, ánh mắt Tô Bối Bối nhẹ nhàng đảo qua người Hạ Thiên.
“Bối nha đầu, nàng nhìn ta làm gì?” Hạ Thiên khó chịu hỏi.
“Không có gì.” Tô Bối Bối nhăn mũi: “Bây giờ bị ngươi phá rối, đoán chừng ta không gặp được lão bá tước đó rồi.”
Hạ Thiên cười một tiếng: “Bối nha đầu, nếu nàng muốn đánh lão Bá tước kia, thật ra cũng không phải là không có cách.”
“Ngươi có cách sao?” Ánh mắt Tô Bối Bối sáng lên: “Đúng rồi, ngươi nhất định có cách. Ngươi nói nghe một chút đi.”
“Biện pháp rất đơn giản.” Hạ Thiên nghiêm túc nói: “Đến đảo Cuồng Hoan, sau đó tìm đến tên Bá tước, đánh cho lão ta một trận không được sao?”
Tô Bối Bối chớp mắt: “Ngươi nói đây là biện pháp?”
“Không phải à?” Hạ Thiên hỏi lại.
“Tốt.” Tô Bối Bối không còn gì để nói. Đây đúng là biện pháp tốt nhất Hạ Thiên nghĩ ra được.
Lúc này, thiếu nữ váy xanh mang theo hai lão giả mặc áo bào đen chạy về phía hội trường.
“Đại trưởng lão, nhị trưởng lão, chính là tiểu tử này đánh ta, muốn đoạt tiểu… A, tiểu thư nhà ta đâu?” Lúc này, thiếu nữ váy xanh chỉ tay vào Hạ Thiên, đang định thống mạ vài câu, chợt nhìn thấy mặt nạ nằm trên mặt đất, nhưng lại không nhìn thấy Hoa tiểu thư đâu.
Tô Bối Bối cười nói, chỉ vào mình: “Ta chính là tiểu thư nhà ngươi đấy.”
“Ngươi?” Thiếu nữ mặc váy xanh sửng sốt, sau đó giận dữ nói: “Ngươi nói đùa cái gì thế?”
Nàng ta trừng mắt nhìn Hạ Thiên: “Ngươi giấu tiểu thư nhà ta rồi đúng không? Nếu ngươi không thả tiểu thư của ta ra, tất cả đều phải chết hết.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận