Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2981: Ngươi không phải khỉ, ngươi giống chó hơn (01)

“Chết đi cho ta.”
Âm thanh kia từ bốn phương tám hướng truyền vào lỗ tai Hạ Thiên, trong lòng nói tràn ngập sự vui sướng nhưng cũng không hề thiếu sự khinh thường.
Hiển nhiên, ông ta không cho rằng Hạ Thiên có thể thoát khỏi một kích này.
Nếu Hạ Thiên trực diện một kích, hắn sẽ chỉ có một kết quả mà thôi, chính là tan xương nát thịt.
Hỏa Cửu Linh đứng cách đó không xa cũng gấp lên. Nàng cảm thấy lần này Hạ Thiên quá khinh địch, bởi vì bên trong thủy côn ẩn giấu sát chiêu. Nếu không tránh ra, hắn có khả năng bị đánh thành cặn bã.
Ngay cả Tiêu Diễm Diễm lòng tin mười phần với Hạ Thiên cũng không khỏi lau mồ hôi giùm hắn. Nàng bỗng nhiên quát lớn với Hạ Thiên: “Đừng làm ra vẻ mạnh mẽ nữa. Ngươi mau tránh đi, nếu không, ngươi sẽ chết đấy.”
“Chút trình độ đó hoàn toàn không xứng để ta né tránh.” Hạ Thiên không hề hoang mang, hờ hững ngẩng đầu nhìn, một chút cũng không để thủy côn kình thiên vào mắt.
Tiêu Diễm Diễm bó tay. Cho dù không đập chết ngươi, ngươi cũng bị thương. Cần gì chứ, cứ né tránh không phải tốt hơn sao?
Âm thanh kia cũng bị lời nói của Hạ Thiên làm cho tức cười, hung dữ nói: “Muốn tránh? Muộn rồi, nhớ kiếp sau đừng cuồng như thế.”
Bành!
Thủy côn như ngọn núi nặng nề nện xuống, bắn tung tóe như biển gầm. Toàn bộ Đại Thánh Tông đều rung chuyển, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ. Chim thú trùng cá trong rừng, trong hồ nước đều thấp thỏm lo âu, dường như tận thế sắp giáng xuống.
Hỏa Cửu Linh tránh cũng tránh không kịp, bị dư ba thủy triều dính lấy, trong nháy mắt bị đánh bay ra ngoài. Cũng may Tiêu Diễm Diễm kịp thời cứu nàng, bằng không, nàng không chết cũng phải trọng thương.
“Đa tạ, tại sao ngươi lại cứu ta?” Hỏa Cửu Linh vô cùng cảm thấy ngoài ý muốn. Nàng vạn lần không nghĩ đến Tiêu Diễm Diễm sẽ ra tay cứu nàng. Dù sao trước đó hai người còn đối chọi gay gắt, xem như có chút khúc mắc nhỏ.
Tiêu Diễm Diễm cười nhạt, biểu hiện hơi tùy ý: “Không phải cố ý cứu ngươi đâu, chỉ thuận tay mà thôi. Hơn nữa, nếu ngươi là môn nhân của Hạ Thiên, ta xác thực không thể thấy chết không cứu. Thật ra tâm nhãn của tiểu tử kia rất nhỏ, nói không chừng còn mang thù.”
Hỏa Cửu Linh vốn muốn giải thích một chút, nói rõ nàng và Hạ Thiên không có gì, nhưng nghĩ lại, Hạ Thiên có khả năng bị một côn kia đánh chết, nàng không khỏi trở nên bi thương. Nếu Hạ Thiên chết thật, vận mệnh tương lai của nàng sẽ trở nên bi thảm vô cùng.
“Yên tâm đi, hắn không dễ chết như vậy đâu.” Tiêu Diễm Diễm nhìn biểu hiện của Hỏa Cửu Linh, cũng đoán ra được nàng đang suy nghĩ chuyện gì. Dù sao trước kia nàng cũng từng có suy nghĩ như vậy: “Tiểu tử kia thuộc họ mèo, ít nhất cũng có chín cái mạng. Nếu hắn chết, hắn sẽ không phải Hạ Thiên. Tuy nhiên, hắn rất có khả năng bị thương.”
Lúc này, bên trên xuất hiện một nam nhân trung niên mặc áo lam, than thở vài câu: “Không, ngươi sai rồi. Tiểu tử kia sẽ chết không còn chỗ chôn.”
Người này chính là chỗ dựa của Tiêu gia ở Tiểu Tiên Giới, tên Tiêu Chính Dương, là trưởng lão của Đại Thánh Tông, tu vi không thấp.
“Dương thúc, ngươi dựa vào đâu mà nói như vậy?” Tiêu Diễm Diễm quay người nhìn chằm chằm nam tử áo lam, không khỏi đặt câu hỏi.
Tiêu trưởng lão nhìn sóng lớn như thủy triều cuồn cuộn trước mặt, ung dung nói: “Bởi vì Tông chủ đã dồn hết toàn bộ thực lực vào một kích này. Hơn nữa, bên trong thủy côn còn cất giấu một tuyệt thế thần binh, chính là Định Hải Thần Châm trong truyền thuyết.”
“Định Hải Thần Châm không phải trong Tây Du Ký sao?” Tiêu Diễm Diễm khó hiểu hỏi.
Tiêu trưởng lão khẽ cười một tiếng, lắc đầu nói: “Tiểu thuyết là biên, nhưng trong đó có nhiều thứ cũng không phải là không có, mà nó thật sự tồn tại qua, chỉ là niên đại quá xa xưa. Sau khi nghe nhầm đồn bậy, lý giải của mọi người sinh ra sai lầm mà thôi.”
Tiêu Diễm Diễm sợ hãi kêu lên: “Chẳng lẽ còn có Như Ý Kim Cô Bổng có thể lớn có thể nhỏ, có thể dài có thể ngắn, nặng ba vạn cân…?”
“Ngươi nhỏ giọng một chút đi.” Tiêu trưởng lão khoát tay, ra hiệu Tiêu Diễm Diễm yên tĩnh một chút. Thủy triều bên ngoài đã rút lui, nếu bị Tông chủ phát hiện ra bọn họ, tình huống sẽ không tiện thu thập. Ông giải thích tiếp: “Như Ý Kim Cô Bổng thì không có rồi, nhưng Định Hải Thần Châm chính là một cây kim, không thể biến lớn hay dài ra, cũng vô pháp rút ngắn hay thu nhỏ, nhưng nó có thể khống chế tất cả nguyên tố nước, thậm chí là cơ thể trong nước.”
Tiêu Diễm Diễm không tin: “Có thần kỳ như vậy không?”
“Tên tiểu tử Hạ Thiên không phải cũng dùng châm sao?” Tiêu trưởng lão lấy Hạ Thiên làm ví dụ: “Hạ Thiên dùng châm ngự khí, ngươi lại hiểu, còn Tông chủ dùng châm vận nước, ngươi lại không hiểu?”
Nghe xong, Tiêu Diễm Diễm hơi hiểu ra: “Ý của ngươi là, châm pháp của Tông chủ và châm pháp của Hạ Thiên đều có hiệu quả như nhau, chỉ là một cái ngự khí một cái ngự thủy?”
“Đúng.” Tiêu trưởng lão gật đầu: “Châm pháp của Tông chủ có thể độc bộ Tiểu Tiên Giới, cho dù Tiên đế cũng không dám trực diện giao phong. Tên tiểu tử Hạ Thiên kia, mặc dù hắn là thiên tài tu hành bên ngoài nhưng vẫn còn quá non so với Tông chủ.”
“Ta hiểu rồi, nói như vậy, Hạ Thiên không chết được đâu.” Tiêu Diễm Diễm ngược lại thở phào một hơi, mỉm cười nói với Hỏa Cửu Linh: “Nếu so châm pháp, Hạ Thiên sẽ không thua bất kỳ người nào.”
Tiêu trưởng lão âm thầm lắc đầu, trong lòng cảm thấy cô cháu gái của mình hơi có khuynh hướng thiên về Hạ Thiên quá, nên đã không chú ý đến sự việc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận