Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2118. Bí cảnh Quy Khư

Mặt sau những bậc thang bạch ngọc này là từng luồng khói đen nồng nặc giống như chất lỏng, lúc Ninh Nhụy Nhụy ngẩng đầu nhìn, vậy mà có hai làn khói đen trên bậc thang chậm rãi ngưng kết ra hình người, nhìn qua tương tự với hình thể của nàng và Hạ Thiên, hơn nữa gương mặt và vẻ bề ngoài càng lúc càng giống.
“... Tình huống gì vậy?” Ninh Nhụy Nhụy khó có thể lý giải, không nhịn được kinh ngạc lên tiếng.
“Đùng đùng!”
Hiện tại, có người từ phía dưới đi tới, vỗ tay, hô với Hạ Thiên và Ninh Nhụy Nhụy: “Hai vị đừng nhìn, nếu nhìn lại, các ngươi sẽ chết ở chỗ này.”
“Ngươi là ai?” Bây giờ, Ninh Nhụy Nhụy mới thu hồi ánh nhìn, nhìn về phía người đang tới, phát hiện là một thanh niên mặc trường bào màu lam, khoảng hai mươi tư, hai mươi lăm tuổi, không có lông mày lại có một đôi mắt phượng, khuôn mặt hơi gầy, mang theo dáng vẻ thư sinh nhàn nhạt.
“Tại hạ là Mạnh Lương Ngọc, là thuyết thư (người biểu diễn các loại kí khúc như bình thư, bình thoại, đàn từ).” Thanh niên không lông mày cười ha ha, chắp tay chào Ninh Nhụy Nhụy và Hạ Thiên: “Không biết nên gọi hai vị như nào?”
“Ta tên là Ninh Nhụy Nhụy, hắn là Hạ Thiên.” Ninh Nhụy Nhụy thuận miệng nói ra tên của mình và Hạ Thiên, không có ý định lộ thêm tin tức dư thừa, không còn gì để nói.
Hạ Thiên bổ sung thêm một câu: “Ta là bạn trai của Tiểu muội chân dài, tốt nhất ngươi có ý định gì với nàng ấy, bằng không thì ta sẽ đánh ngươi.”
“Thì ra là Ninh tiểu thư và Hạ tiên sinh, vừa rồi đã mạo phạm.” Mạnh Lương Ngọc không để ý, dù sao lần đầu gặp mặt, có đề phòng là chuyện đương nhiên: “Hạ tiên sinh quá lo, Lương Ngọc tuyệt đối không có tâm tư xấu xa.”
“Từ trước đến nay bạn trai ta nhanh mồm nhanh miệng, không có cố ý, ngươi chớ để ý.” Ninh Nhụy Nhụy quay đầu trừng Hạ Thiên, nhỏ giọng nhắc nhở: “Lưu manh đáng chết, ngươi có thể đừng mới mở miệng liền đắc tội người ta được không?”
“Có không?” Hạ Thiên ra vẻ vô tội: “Chỉ là ta có lòng tốt nhắc nhở hắn, miễn cho sau khi bị đánh còn không biết vì sao.”
“Được rồi, nói ngươi mà không thông, lát nữa ngươi chớ nói chuyện, ta hóng một ít chuyện từ hắn.” Ninh Nhụy Nhụy nhớ tới chuyện lúc trước, hỏi Mạnh Lương Ngọc: “Vừa nãy là thứ gì, ngươi có biết không?”
“Vật kia là cái gì, ta cũng không biết.” Mạnh Lương Ngọc lộ ra vẻ tiếc nuối, lập tức nhíu mày: “Nhưng, chỗ đáng sợ của nó ta đã lĩnh giáo rồi, cho nên vừa rồi thấy hai vị trúng chiêu, nhịn không được lên tiếng nhắc nhở.”
Ninh Nhụy Nhụy đánh giá vị Mạnh Lương Ngọc này, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ, nhìn qua tướng mạo người này thuần lương vô hại, sắc mặt tương đối thản nhiên, nhưng đáy mắt lại cất giấu mấy phần giảo hoạt và mưu tính, hai loại khí chất này hoàn toàn bất đồng này tập trung vào một người, thế mà không phải không hài hòa, chỉ là hiếm thấy.
“Chỗ đáng sợ của nó là gì?” Ninh Nhụy Nhụy truy hỏi.
“Nếu hai vị nhìn lâu, vật kia sẽ chậm rãi biến thành bộ dáng của các ngươi, hầu như không hơn không kém.” Mạnh Lương Ngọc khẽ cúi đầu, tận lực tránh ánh mắt mình khỏi mặt dưới bậc thang: “Cứ như vậy, tinh khí của hai vị sẽ bị bọn hắn chia ra, nhóm bọn hắn sẽ không ngừng phân liệt phục chế thành các ngươi, chờ đến khi tới số lượng nhất định, các ngươi sẽ suy kiệt tinh khí mà chết.”
Ninh Nhụy Nhụy nghe xong, cảm thấy có chút hoảng hốt, vô thức muốn ngẩng đầu nhìn xem một chút, giật giật cổ vẫn nhịn được.
“Vậy ngươi chắc đã sớm chết mới đúng.” Lúc này Hạ Thiên xen vào một câu: “Sao còn sống sót đến bây giờ?”
“Mạnh tiên sinh, chẳng lẽ ngươi có phương pháp gì để tránh ư?” Ninh Nhụy Nhụy nghĩ thầm, vừa nãy người ấy đề cập tới việc chính hắn lĩnh hội qua chỗ đáng sợ của vật kia, hiển nhiên là đã sớm trúng chiêu, theo lời nói của hắn hẳn nên hao hết tinh khí mà chết rồi mới đúng.
“Quả thật có phương pháp.” Mạnh Lương Ngọc kinh ngạc nhìn Hạ Thiên, vốn nhìn người này bình thường không có gì khác lạ, còn tưởng rằng chỉ là một người bình thường, không nghĩ ra có tâm tư nhạy cảm như thế.
Ninh Nhụy Nhụy hỏi: “Phương pháp gì?”
“Ở đây không phải chỗ nói chuyện, mời hai vị đi theo ta!” Mạnh Lương Ngọc cảnh giác nhìn xung quanh, bỗng nhiên đạp lên bậc thang gần nhất, nhẹ nhàng nhẹ nhàng rời khỏi dưới bậc thang kéo dài xuống dưới, chậm rãi di chuyển tới chỗ trống ở trung tâm.
“Thì ra những thứ bậc thang này có thể phá ra dùng?” Ninh Nhụy Nhụy hiểu được, lập tức ngầm hiểu, lấy bậc thang ra, đi theo đằng sau Mạnh Lương Ngọc.
Hạ Thiên không làm như vậy, trực tiếp ôm Ninh Nhụy Nhụy, đạp một khối như hắn.
“Những bậc thang này lại vô số.” Mạnh Lương Ngọc một bên di chuyển một bên giải thích: “Nếu như các ngươi bị cái làn khói đen kia triệt để để mắt, vậy những bậc thang ấy sẽ không còn, các ngươi trực tiếp bị mài chết. Nếu như các ngươi tránh khỏi sao chép của bọn hắn, như vậy những bậc thang kia cũng chỉ có 1 vạn bậc, trở thành không quá 3 bộ phận. Hai bộ phận phía trước không quan trọng, ta mang các ngươi trực tiếp lướt qua liền có thể. Chỉ là bộ phận cuối cùng, còn cần hai vị hỗ trợ, nếu không, ai cũng không thể đi xuống, cũng không thể đi lên.”
“Thì ra là thế.” Ninh Nhụy Nhụy gật đầu: “Vậy ngươi nói hỗ trợ là có ý tứ gì?”
“Bộ phận của lối đi này, có cửa đạo, cần bảy người đồng thời phát lực mới có thể mở ra.” Mạnh Lương Ngọc không giấu diếm, dùng âm lượng chỉ hai người Hạ Thiên và Ninh Nhụy Nhụy mới nghe được, nhẹ giọng nói: “Vốn là chúng ta đã đủ người, kết quả vừa nãy hiện lên ánh sáng màu vàng, có hai vị bằng hữu bị đánh chết, cho nên hy vọng hai vị điền vào chỗ trống. Chỉ cần mở ra hướng xuống thông đạo, vậy mọi người đều có đường sống, chắc hẳn các ngươi sẽ không cự tuyệt.”
Hạ Thiên vừa muốn mở miệng nói cái gì, Ninh Nhụy Nhụy tay mắt lanh lẹ, che miệng của hắn, vừa cười vừa nói: “Tất nhiên không có vấn đề, chỉ là chúng ta không quá quen thuộc với nơi đây, ngươi có thể cẩn thận giải thích một chút được không?”
“Chẳng lẽ trong lúc vô tình hai vị bị cuốn vào bí cảnh Quy Khư này?” Trên mặt ngọc của Mạnh Lương lộ ra vẻ ngoài ý muốn, thấp giọng lẩm bẩm: “Vậy thì có chút nguy hiểm rồi, không biết chuyện còn có thể hay thành công hay không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận