Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3826: Ta là bất tử

“Chúng ta cũng không phải sát nhân biến thái gì cả.”
Ninh Nhụy Nhụy nhịn không được đính chính một câu, sau đó bổ sung: “Chúng ta chỉ hỏi ngươi một vài vấn đề, chỉ cần ngươi thành thật trả lời, hỏi xong chúng ta tự nhiên sẽ đi, không hành động như vậy đối với ngươi.”
“Không.” Tuyết tiên tử sờ cổ của mình: “Ta còn hy vọng các ngươi cho ta một đao, giúp ta giải thoát.”
Hạ Thiên lười thăm dò vấn đề này, hỏi thẳng: “Tại sao ngươi lại lấy danh nghĩa của vợ nữ hoàng ta mà lừa gạt ở đây?”
“Vợ nữ hoàng của ngươi là ai?” Gương mặt Tuyết tiên tử hiện lên sự nghi ngờ.
Ninh Nhụy Nhụy vội giải thích giùm Hạ Thiên: “Chính là vị tiên tử trảm yêu trừ ma trên đỉnh núi tuyết mười hai năm trước.”
“Ồ.” Tuyết tiên tử im lặng: “Vậy ngươi có thể giết ta, bởi vì ta xác thực đã giả mạo danh nghĩa của nàng ấy, ở đây gây ra một số việc ác khiến người ta oán trách.”
Thái độ người này thẳng thắn như thế, Ninh Nhụy Nhụy không biết nên nói cái gì. Nàng quay đầu nhìn Hạ Thiên, phát hiện hắn không có phản ứng gì đặc biệt.
“Vậy tại sao ngươi muốn làm như vậy?” Ninh Nhụy Nhụy chờ một hồi, phát hiện Hạ Thiên không lên tiếng hỏi, đành phải ra mặt lần nữa.
“Bởi vì có người bức ta làm như thế.” Tuyết tiên tử không hề có chút do dự, nói thẳng: “Ta không làm theo thì phải tiếp tục sống sót. Người đó đồng ý với ta làm hết năm nay sẽ cho ta một sự giải thoát.”
Ninh Nhụy Nhụy nghe xong, cảm thấy có chỗ không được thích hợp. Nghĩ một hồi, nàng mới phát hiện được vấn đề: “Ý của ngươi là, nếu ngươi làm theo, bọn họ sẽ cho ngươi chết? Vì thế ngươi đã đồng ý?”
“Đúng vậy.” Gương mặt Tuyết tiên tử không hề có bất kỳ cảm xúc nào: “Ta chính là muốn chết, nhưng bọn họ lại không cho ta chết. Ta đã thử tự sát nhưng cũng vô dụng, bởi vì ta có cơ thể bất tử.”
Ninh Nhụy Nhụy hoài nghi hỏi: “Cơ thể bất tử?”
“Không sai.” Tuyết tiên tử gật đầu: “Thật ra, ta chẳng muốn cơ thể bất tử này, nhưng cuối cùng lại bị bức đến không thể không tiếp nhận.”
Ninh Nhụy Nhụy lại hỏi: “Ai bức ngươi?”
“Gia gia của ta.” Tuyết tiên tử mỉm cười, tiện tay chỉ Tiết Hạo Trì đang té xỉu ngoài cửa: “Cũng là gia gia của hắn ta.”
Ninh Nhụy Nhụy liếc nhìn Tiết Hạo Trì, lại hỏi: “Vậy ngươi và hắn ta là…”
“Hắn ta là anh ruột của ta, cũng là người gia gia phái đến giám sát ta.” Tuyết tiên tử nói thẳng ra toàn bộ sự việc: “Hòa thượng và võ tăng bên ngoài là bọn họ thuê để lừa gạt. Phù dược là gia gia ta định kỳ phái người đưa đến. Ta chỉ là công cụ để bọn họ lừa gạt mà thôi. Các ngươi còn cái gì muốn hỏi nữa không?”
Hạ Thiên khó chịu nói: “Dám lợi dụng nữ nhân của ta để làm mấy chuyện này, bất kể là ai đều phải trả giá đắt.”
“Ta đã sớm chuẩn bị trả cái giá thật đắt rồi.” Mắt Tuyết tiên tử sáng lên một chút, rốt cuộc cũng lộ ra cảm xúc khó có được: “Mau đi, giết ta đi.”
Ninh Nhụy Nhụy cảm thấy khó hiểu: “Người khác đều nghĩ trăm phương nghìn kế để sống lâu một chút, tại sao ngươi lại cứ muốn chết như thế?”
“Sống đủ rồi thì chán sống chứ sao.” Hai hàng lông mày Tuyết tiên tử cau lại, muốn làm ra biểu hiện cười khổ nhưng lại có chút phí sức: “Từ nhỏ, ta đã bị gia gia mang đi làm ấm sắc thuốc, chết đi sống lại không biết bao nhiêu lần, cuối cùng trời xui đất khiến biến thành cơ thể bất tử, lại bị ông ta lợi dụng thành nương nương, hiển thánh khắp nơi, hãm hại lừa gạt khắp nơi. Ta đã quá mệt mỏi, sống cũng không còn ý nghĩa gì nữa.”
“Gia gia ngươi là ai? Tại sao ông ta lại không có nhân tính đến như vậy, đến cả cháu gái của mình cũng đem ra làm thí nghiệm.” Ninh Nhụy Nhụy nghe xong, trong lòng cực kỳ phẫn nộ. Nàng thật sự không thể nào tưởng tượng được trên thế giới này còn có người ác đến như thế.
Từ nhỏ, nàng cũng sống cùng với gia gia của nàng, nhưng Ninh Vọng Hải nuông chiều nàng đủ kiểu, lúc nào cũng sợ nàng bị thương.
Sau khi nàng trưởng thành, ông lại vô cùng bao dung, để mặc nàng tự do theo đuổi ước mơ. Điều này khiến cho nàng vô cùng cảm kích và kính yêu ông.
Hiện tại, thiếu nữ trước mắt còn nhỏ tuổi hơn cả nàng nhưng lại bị gia gia nàng ấy ngược đãi từ nhỏ, khiến cho nàng không cách nào tiếp thu được.
“Gia gia của ta tên Tiết Vạn Tinh, là đại trưởng lão phái Tuyết Sơn, các ngươi có từng nghe qua chưa?” Tuyết tiên tử cười nói: “Tuy nhiên, ta khuyên các ngươi đừng nên tìm ông ấy gây sự, bởi vì ông ấy quá lợi hại, các ngươi không phải đối thủ của ông ấy đâu.”
“Phái Tuyết Sơn?” Ninh Nhụy Nhụy sửng sốt. Gần đây, nàng mới biết được gia gia của nàng cũng là người của phái Tuyết Sơn, hơn nữa còn có chữ lót là Vạn.
Hẳn người này là sư huynh đệ đồng môn của gia gia?
Sau khi có suy nghĩ này, Ninh Nhụy Nhụy không khỏi có chút do dự. Không phải nàng sợ người kia là bạn cũ thân thiết của gia gia nàng, mà là ông không cho nàng nhúng tay vào chuyện của phái Tuyết Sơn.
“Lão Tiết gì Tinh đó tuyệt đối chết chắc,” Hạ Thiên cũng không nghĩ nhiều như vậy, đã phán án tử hình cho Tiết Vạn Tinh. Hắn nói với Tuyết tiên tử: “Ngươi cũng đừng nghĩ như thế. Giả mạo vợ nữ hoàng của ta, ta nhất định phải trừng phạt ngươi mới được.”
“Đến đi, ngươi giết ta là được.” Tuyết tiên tử kéo cổ áo xuống, lộ ra vị trí trái tim: “Không cắt cổ ta thì đâm vào tim ta cũng được.”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Ngươi thấy ta giống kẻ ngu sao?”
“Có cái gì gọi là giống hay không giống?” Tuyết tiên tử mỉm cười: “Chỉ cần ngươi giúp ta giải thoát, ta thờ ngươi như Bồ Tát cũng được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận