Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4147: Ta cũng chỉ đến chơi mà thôi

“Được rồi, được rồi, ngươi lợi hại.” Tô Bối Bối lập tức không còn lời nào để nói.
Hoa Ánh Lục cũng xem như mở rộng tầm mắt. Trước kia, nàng chỉ biết Hạ Thiên nhiều nữ nhân, nhưng cũng không biết rốt cuộc Hạ Thiên có mị lực gì. Bây giờ xem ra, hơn phân nửa là quấn chặt lấy. Dù sao, tục ngữ có nói hảo nữ sợ triền lang.
Tiếp theo, nàng có một suy nghĩ trong đầu, Hạ Thiên sẽ không âm thầm đánh chủ ý vào nàng chứ?
Hắn không phải kiểu người mà nàng thích, nhưng hắn xác thực là một tu tiên giả vô cùng cường hãn. Nếu hắn quấn chặt lấy nàng, nàng đúng là không ngăn hắn được.
Nếu hắn có thể giúp Hoa Thần tộc của nàng trọng chấn vinh quang ngày xưa, nàng có hy sinh bản thân mình cũng không sao.
Nghĩ như vậy, ánh mắt Hoa Ánh Lục nhìn Hạ Thiên không khỏi có chút khác trước.
Hạ Thiên tất nhiên không biết Hoa Ánh Lục bỗng nhiên có suy nghĩ đó về hắn. Hắn thật sự không có một chút hứng thú đối với nàng.
Ông.
Một lát sau, điện thoại di động kêu lên.
Hạ Thiên lấy điện thoại ra xem, đúng là tin nhắn do bé ngoan gửi đến.
Hoa Ánh Lục và Tô Bối Bối lập tức nghiêng đầu sang, mặt gần như dán sát mặt Hạ Thiên.
“Ngươi đừng áp sát ta quá.” Hạ Thiên bất mãn trừng Hoa Ánh Lục.
Hoa Ánh Lục khó hiểu hỏi: “Nàng ấy không phải cũng dán rất sát sao?”
“Nàng ấy là vợ tương lai của ta, còn ngươi thì không phải.” Hạ Thiên nhếch miệng: “Chúng ta đã không có quan hệ gì, ngươi nên giữ khoảng cách mới đúng.”
Tô Bối Bối trừng mắt nhìn Hạ Thiên: “Được rồi, xem bé ngoan gửi cái gì trước rồi hãy nói.”
“Cũng chẳng có gì.” Hạ Thiên thuận miệng đáp: “Chỉ là gửi ba địa điểm mà thôi.”
Tô Bối Bối nhìn màn hình điện thoại di động, chậm rãi nói: “Địa điểm thứ nhất là Tàng Cốt động ở quận 14 Hoa Đô, nước Cao Lư.”
“Thứ hai là Thiên Phật động ở Đôn Hoàng.”
“Thứ ba là Quỷ Anh miếu nước Xiêm La.”
Y Tiểu Âm lên tiếng: “Ta đã từng đi qua hai nơi đầu tiên, hẳn không phải.”
“Nơi thứ nhất là một mỏ đá vôi dưới lòng đất, được tạo ra từ khoảng hơn hai trăm năm trước. Để tránh ôn dịch lan truyền, tất cả mộ huyệt thi cốt công cộng đều được dời đến chỗ này.”
“Thiên Phật động thì không cần phải nói, chỉ là một hang đá bên trong Đôn Hoàng, tất cả tượng Phật đều được khắc vào vách núi cheo leo bờ Tây sông lòng chảo.”
Hạ Thiên tất nhiên tin tưởng trăm phần trăm phán đoán của Y Tiểu m. Hắn nói: “Vậy thì rất có thể thông đạo gì đó nằm ở Quỷ Anh miếu.”
“Hình như ta đã nghe qua ngôi miếu này ở đâu đó rồi.”
Lông mày Tô Bối Bối cau lại, nhớ lại một chút, sau đó nói: “Ta nghe được từ trong một bộ phim, nghe nói là làm lại từ một sự kiện có thật, trong tự viện còn có hơn hai ngàn thi thể hài nhi.”
“Thật đáng sợ.” Hoa Ánh Lục ngỡ ngàng.
Sắc mặt Đoạn Tư Dung lại càng trắng bệch, hiển nhiên là đã nhớ lại một số chi tiết: “Tuy nhiên, những bức tượng đó lại không giống thi thể.”
Hạ Thiên đơn giản hơn: “Có phải hay không, chúng ta đến đó xem qua chẳng phải sẽ biết sao.”
“Được, bây giờ ta sẽ đặt vé máy bay.” Tô Bối Bối gật đầu nói.
“Đặt vé máy bay gì chứ, cứ chạy thẳng đến đó không được à?” Hạ Thiên khó hiểu hỏi: “Bối nha đầu, chẳng lẽ nàng đến đây cũng là đặt vé máy bay sao?”
“Cái này không giống.” Tô Bối Bối bất mãn nói: “Ta là người có thân phận. Đến đây thì có thể tùy tiện nhưng mấy chuyện nhập cảnh phải đi bằng đường chính quy.”
Hạ Thiên mỉm cười, nói với Tô Bối Bối: “Vậy nàng cũng giúp ta đặt một vé đi.”
“Ngươi còn cần đi máy bay sao?” Tô Bối Bối có chút cảnh giác nhìn Hạ Thiên: “Ngươi có chủ ý gì?”
Hạ Thiên mỉm cười đáp: “Chẳng có chủ ý gì cả, chỉ muốn ngồi mà thôi.”
“Ngươi cứ tự nhiên.” Tô Bối Bối cũng không từ chối, quay sang hỏi Hoa Ánh Lục: “Ngươi thì sao?”
Hoa Ánh Lục lắc đầu: “Không cần tính ta, ta tự có cách qua đó.”
“Được, vậy mặc kệ ngươi.” Tô Bối Bối gật đầu.
Hạ Thiên nhìn Y Tiểu m: “Vợ Y Y, nàng không đi sao?”
“Ta không đi được.” Y Tiểu Âm xoa đầu Đoạn Tư Dung: “m Huyết Thần Sứ nói không chừng sẽ phái người đến giết người diệt khẩu. Ta dự định mang nàng ấy đến Giang Hải.”
Hạ Thiên hỏi: “Vợ Y Y, vừa nãy nàng nói có chuyện cần nói với ta, là chuyện gì thế?”
“Chờ chàng về rồi hãy nói sau.” Y Tiểu Âm đáp.
Hạ Thiên cũng không hỏi nữa.

Mười mấy phút sau.
Hạ Thiên và Tô Bối Bối xuất hiện ở sân bay, đáp chuyến bay đến Xiêm La.
“Lần này ta dự định đến Pattaya nghỉ mát.” Tô Bối Bối ngồi ở khoang hạng nhất, nói với Hạ Thiên: “Việc điều tra chùa miếu gì đó, ngươi tự đi là được.”
Hạ Thiên lười biếng nói: “Bối nha đầu, nàng dự định không đi?”
“Đương nhiên không đi rồi.” Tô Bối Bối bất mãn nói: “Ta chỉ là mượn cớ đi chơi mà thôi. Cái gì thông đạo, cái gì thế giới địa tâm, cái gì thế giới bị hủy diệt, tất cả có liên quan gì đến ta, tự ngươi lo liệu đi.”
Hạ Thiên nhếch miệng: ‘Tại sao ta lại phải lo liệu?”
“Nếu ngươi không quan tâm, vậy ngươi đến đây làm gì?” Tô Bối Bối hỏi ngược lại.
Hạ Thiên mỉm cười đáp: “Ta hoàn toàn chẳng có hứng thú với chùa miếu rách nát đó, ta cũng chỉ đến chơi mà thôi.”
Hai người bọn họ nói chuyện đã khiến cho một người ngồi bên cạnh bất mãn. Ông ta trợn mắt, lớn tiếng quát: “Hai vị bất kính với chùa miếu như thế, chẳng lẽ không sợ trời phạt sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận