Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3497: Nên dùng bạo lực để giải quyết

“Dung Dung, ngươi nói ra mấy lời này không cảm thấy thẹn với lương tâm sao?” Nhiếp mụ mụ rốt cuộc không nhịn được, trực tiếp phản bác: “Tính tình anh trai của ngươi như thế nào, ngươi cũng không phải không biết. Mấy năm qua, ông ấy thiếu nợ không ít tiền đánh bạc, hơn phân nửa là do ta và Tiểu Lý liều mạng kiếm tiền. Lần nào ông ấy cũng lặng lẽ ra ngoài trốn nợ, để lại cho mẹ con chúng ta chủ nợ như lang như hổ. Khi đó, các người có ai quan tâm không?”
“Bớt làm bộ đi, chuyện của nhà các ngươi, dựa vào cái gì mà bắt chúng ta chùi đít?” Nhiếp Ngọc Dung chẳng hề quan tâm, rất nhanh nói một câu: “Vì sao anh trai của ta lại đánh bạc? Còn không phải vì kiếm tiền sinh hoạt cho mẹ con các ngươi sao, để các ngươi có được cuộc sống thoải mái.”
Ninh Nhụy Nhụy nghe xong, lắc đầu nói: “Nhiếp tiểu thư, mấy lời này mà ngươi cũng nói được sao?”
“Liên quan gì đến ngươi?” Nhiếp Ngọc Dung hung hăng trừng mắt nhìn Ninh Nhụy Nhụy: “Đây là việc nhà của Nhiếp gia, một người ngoài như ngươi làm bộ ở đây làm gì? Ngươi có tin ta cho người phế bỏ ngươi không?”
“Ta là bạn của Tiểu Lý, cũng là nàng ấy nhờ ta hỗ trợ xử lý chuyện này.” Ninh Nhụy Nhụy sóng gió gì mà chưa thấy qua. Mấy lời nói của Nhiếp Ngọc Dung không hề có lực sát thương đối với nàng “Ngược lại ngươi đấy, hơn ba mươi mà còn ở nhà ăn bám, đoán chừng cũng không tìm được công việc. Ngươi cũng chẳng khác gì một phế nhân.”
Nhiếp Ngọc Dung trong nháy mắt tức đến muốn bể phổi, chỉ vào Ninh Nhụy Nhụy mà mắng: “Ngươi dám mắng ta là phế nhân? Bảo tiêu đâu, đánh chết nàng ta cho ta.”
“Bài học vừa rồi nhanh như vậy mà ngươi đã quên rồi sao?” Ninh Nhụy Nhụy mỉm cười trả lời một câu.
Nhiếp Ngọc Dung trừng mắt. Nàng ta nhớ đến bị Ninh Nhụy Nhụy tát, đành phải quay lại nói với lão thái thái: “Mẹ, chúng ta chẳng có gì cần phải nói với những người này. Bọn họ không phải đến nói chuyện, chúng ta cứ đánh cho bọn họ một trận rồi đuổi đi.”
“Ngươi ngồi xuống cho ta.” Nhiếp lão thái thái quát lớn một tiếng.
“Mẹ.” Nhiếp Ngọc Dung bất mãn nói.
“Ngồi xuống.” Nhiếp lão thái thái nhìn nàng một cái: “Ta mà ngươi cũng dám không nghe?”
Nhiếp Ngọc Dung đành phải nén giận, khoanh tay ngồi xuống.
“Chuyện của mẹ con các ngươi, ta cũng đã biết.” Nhiếp lão thái thái đặt tách trà lên bàn, rốt cuộc cũng tiến vào chính đề: “Mấy năm qua, Trường Thắng đích thật hơi quá đáng. Ta với tư cách là bà bà cũng có chỗ không đúng. Như vậy đi, mẹ con các ngươi muốn rời khỏi cũng được. Nhiếp gia cũng sẽ đền bù một ít cho các ngươi, chỉ là các ngươi không thể tiếp tục ở lại Nhiếp gia trấn. Hai người bọn họ cũng không thể mang họ Nhiếp, nhưng Côn Bằng là trưởng tử trưởng tôn Nhiếp gia. Nó không có khả năng đi theo ngươi, đây là nguyên tắc.”
“Bà bà, ngươi…” Nhiếp mụ mụ nghe xong, nhất thời ngẩn cả người, hoàn toàn không biết nói gì.
Theo tính tình Nhiếp gia mà nói, điều kiện như thế đã là thi ân ngoài định mức, nhưng đối với mẹ con bà đã chịu cực khổ nhiều năm qua, quả thật là một sự sỉ nhục.
“Chỉ thế thôi sao?” Nhiếp mụ mụ hơi có chút thất vọng nói.
“Này, Trương Khỉ Linh, ngươi đừng được một tấc lại một tiến một thước.” Nhiếp Ngọc Dung lại nhịn không được mà lên tiếng mắng: “Ngươi còn muốn bao nhiêu tiền nữa, đưa cho ngươi một nửa Nhiếp gia xem như tiền bồi thường có được hay không? Không phải chỉ gặp chút khó khăn thôi sao? Ngươi làm như toàn bộ Nhiếp gia có lỗi với mẹ con ngươi vậy, còn giả bộ đáng thương. Còn nữa, ngươi ly hôn với anh trai ta, Tiểu Tảo và Tiểu Lý đương nhiên cũng không xứng mang họ Nhiếp.”
“Côn Bằng cũng là do ta mang thai chín tháng mười ngày sinh ra, cũng là con trai ruột của ta mà.” Mắt Nhiếp mụ mụ đỏ lên: “Chỉ tùy tiện một câu đã cướp nó đi, ngươi không cảm thấy tàn nhẫn sao?”
“Tàn nhẫn?” Bờ môi khô quắt của Nhiếp lão thái thái giật giật, lắc đầu thở dài: “Không, đây chính là ân huệ lớn nhất của Nhiếp gia đối với ngươi. Ngươi không xứng làm mẹ của Côn Bằng. Tương lai Côn Bằng là gia chủ Nhiếp gia, sao có thể để người sợ đầu sợ đuôi, không biết liêm sỉ làm mẹ ruột được. Đây chính là vết bẩn không thể lau đi của nó.”
Nhiếp mụ mụ tức giận nói: “Ta chưa hề làm sai bất cứ chuyện gì, tại sao lại là vết bẩn của con trai ta được? Ta cảm thấy Nhiếp gia mới không xứng với con trai của ta.”
“Làm càn.” Nhiếp lão thái thái giận dữ, Phật châu đang cầm trong tay cũng nứt ra: “Ngươi cho rằng ngươi là thứ gì lại nói Nhiếp gia không xứng?”
“Ta không nói sai điều gì.” Nhiếp mụ mụ chậm rãi đứng lên, cố nén cơn tức giận đang không ngừng dâng lên trong lòng, tận lực bình tĩnh nói chuyện: “Mấy năm qua, chuyện xấu Nhiếp gia làm còn không ít sao? Con gái của ngươi có đức hạnh gì, ngươi còn không biết sao? Ngươi giả câm điếc, niệm kinh bên trong Phât đường. Ta nghĩ, với chuyện xấu mà Nhiếp gia đã làm, chỉ sợ ngươi niệm cả đời cũng không phủi sạch được dù chỉ một chút.”
Phốc.
Nhiếp lão thái thái bỗng dưng há miệng, một luồng hắc mang từ trong miệng của bà ta phun ra ngoài, nhanh chóng bắn về phía cổ họng Nhiếp mụ mụ.
Bốp.
Ninh Nhụy Nhụy tay mắt lanh lẹ, lập tức nhấc chân đạp bay luồng hắc mang kia ra ngoài.
Chỉ thấy hắc mang bị lệch lộ tuyến, xuyên thủng hai bức tường, không thấy bóng dáng đâu.
“Nhanh như vậy đã muốn giết người diệt khẩu?” Ninh Nhụy Nhụy cười lạnh: “Như vậy cũng tốt, không cần giả mù sa mưa, cứ trực tiếp đánh đi, người nào thắng người đó nói chuyện.”
“Tỷ, tại sao tính tình của ngươi lại thay đổi, có chút giống anh rể?” Ninh Thụy Thần ngạc nhiên hỏi.
Ninh Nhụy Nhụy thản nhiên nói: “Trước kia, ta luôn cảm thấy bạo lực không phải là biện pháp tốt để giải quyết vấn đề, nhưng càng gặp nhiều người, ta lại càng cảm thấy có một số người hoàn toàn không xứng làm người, nên dùng bạo lực giải quyết hết.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận