Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2982: Ngươi không phải khỉ, ngươi giống chó hơn (02)

“Nói mấy thứ vô dụng này làm gì, vẫn nên nghĩ cách làm sao giúp được Hạ chưởng môn hay không.” Hỏa Cửu Linh lo lắng nói.
“Thủy triều lớn như vậy, chúng ta còn có cách nào nữa đâu, ngay cả tự vệ cũng rất miễn cưỡng.” Tiêu Diễm Diễm ngược lại vô cùng tự tin: “Chúng ta nên yên lặng theo dõi kỳ biến.”
Lúc này, thủy triều cuồn cuộn đã chậm rãi nhỏ lại. Vị trí Hạ Thiên đứng trước đó bị đánh thành một cái hố cực lớn. Nếu Hạ Thiên không tránh né, đoán chừng đã bị đánh thành cặn bã, theo sóng nước biến mất không còn vết tích.
“Ha ha, quả nhiên chỉ là một phế vật giỏi khoe khoang, ngay cả một côn của Bổn tông chủ cũng không thể chịu đựng được.” Giữa không trung hiện ra một bóng người, một nam tử dáng người cao gầy, thân hình hơi giống khỉ nhưng gương mặt lại giống chó, vô cùng không hài hoà.
Tề Thiên Thánh rơi xuống một đỉnh núi, cười lăn lộn: “Ha ha ha, Từ Côn Luân thổi tên tiểu tử này lên trời. Thật sự quá buồn cười!”
“Đừng cười nữa, âm thanh của ngươi khó nghe muốn chết.” Lúc này, một giọng nói lười biếng bỗng nhiên vang lên, tiếng cười của Tề Thiên Thánh trong nháy mắt dừng lại.
Tề Thiên Thánh xoay người đứng lên, cảnh giác nhìn chung quanh, quát lớn: “Là ai? Cút ra đây cho bổn Tông chủ.”
“Ta đang ở đây, ngươi không thấy sao?” Hạ Thiên xuất hiện, vẫn là vị trí cũ, còn cái hố thì biến mất, giống như nó chưa từng tồn tại qua.
“Không thể nào, tuyệt đối không thể nào.” Tề Thiên Thánh nhìn thấy, mắt như muốn lồi ra, không ngừng lắc đầu: “Không ai có thể chống lại được một côn kinh thiên của bổn Tông chủ. Đây chính là chiêu thức mạnh nhất của bổn Tông chủ.”
Hạ Thiên mỉm cười nói: “Đã mạnh nhất rồi sao? Ngươi phế vật quá, chẳng khác nào gãi ngứa.”
“Ngươi nhất định là đã tránh, tuyệt đối đã tránh.” Tề Thiên Thánh khó mà tiếp nhận hiện thực này, chỉ vào Hạ Thiên: “Hoặc trên người cất giấu pháp bảo nào đó có thể giúp ngươi chống lại công kích, hoặc…”
Hạ Thiên hơi khinh thường nói: “Đừng hoặc là gì nữa, thua thì thua, vô dụng thì nói mình vô dụng, tìm cớ nhiều như vậy để làm gì?”
“Đánh rắm, ngươi ăn của bổn tông chủ một côn đi.” Tề Thiên Thánh thẹn quá hóa giận, lòng bàn tay đánh ra một luồng hồng quang, chỉ thấy gợn sóng tản mát khắp nơi một lần nữa hội tụ lại, dùng tốc độ cực nhanh ngưng tụ thành một trụ lớn kình thiên, so với vừa rồi còn muốn lớn hơn, một côn có thể đâm xuyên toàn bộ Tiểu Tiên Giới.
“Ban đầu, ta cho rằng ngươi dùng gậy, kết quả ngươi lại dùng châm.” Ánh mắt Hạ Thiên tràn ngập khinh thường, thì thào: “Đáng tiếc, xét về dùng châm, ngươi phải gọi ta một tiếng tổ tông.”
“Cuồng vọng, vô tri.” Tề Thiên Thánh cười nhạo: “Khi bổn Tông chủ học châm, gia gia của gia gia ngươi còn chưa ra đời.”
“Vậy thì thế nào?” Hạ Thiên nhếch miệng: “Ta nói chính là trình độ vận dụng châm pháp. Năng lực hiểu biết của ngươi kém thật, tuyệt không giống hầu tử, ngược lại ngu ngốc giống chó hơn.”
“Ngươi dám vũ nhục bổn Tông chủ như vậy, ta sao có thể tha thứ cho ngươi.” Tề Thiên Thánh giận sôi lên, cưỡng ép nhấc toàn bộ linh khí bên trong cơ thể, toàn lực khống chế Định Hải Thần Châm, một lần nữa đánh tới Hạ Thiên: “Có gan thì bây giờ ngươi đừng tránh.”
“Ta không có tránh.” Hạ Thiên cũng lười giải thích, trực tiếp ngự khí, nhấn vào luồng hồng quang chính giữa thủy côn: “Châm nhỏ của ngươi đích thật không tệ, nhưng bây giờ nó thuộc về ta.”
Tề Thiên Thánh có một suy đoán không rõ, hoảng sợ vô cùng: “Ngươi muốn làm gì?”
“Không có gì, ngươi cứ nhìn xem là được.” Hạ Thiên cười một tiếng, nhẹ nhàng vạch một cái về phía trụ lớn kình thiên, đánh thủy côn thành hai nửa.
Thủy côn vỡ thành hai mảnh, hồng quang chính giữa thủy côn lộ ra diện mạo như trước, là một châm nhỏ kim quang long lánh.
“Không.” Tề Thiên Thánh lập tức ngừng niệm chú, thúc giục khẩu quyết muốn thu hồi lại, đáng tiếc đã muộn, bởi vì ngón giữa và ngón trỏ của Hạ Thiên đã kẹp lấy nó.
“Dừng tay, ngươi dừng tay cho ta. Bằng không, có dùng hết toàn bộ lực Đại Thánh Tông, bổn Tông chủ cũng phải chém ngươi thành muôn mảnh.” Tề Thiên Thánh thấy không thể triệu hoán kim châm, mắt trừng đến muốn rách cả mí, không ngừng chửi mắng Hạ Thiên.
Đáng tiếc, vô sự vô bổ.
Hạ Thiên kẹp lấy kim châm, chỉ khẽ run lên, ấn ký bám vào kim châm lập tức tiêu trừ, sau đó hắn tiếp tục rót Băng Hỏa linh khí của mình vào trong, giúp hắn trở thành chủ nhân của kim châm, thủy triều đầy trời trong phút chốc cũng biến thành hư vô.
“Không…” Tề Thiên Thánh nhìn thấy cảnh này, lửa giận công tâm miệng phun máu tươi ngã xuống đất không dậy nổi.
“Châm này cũng khá thú vị.” Hạ Thiên nhìn kim châm, phát hiện bên trên có hoa văn phức tạp, không giống đồ vật có trên trái đất, có thể chậm rãi nghiên cứu.
“Không ổn rồi, Tông chủ thổ huyết.”
“Biến Tông chủ thành như vậy, tuyệt đối không thể buông tha cho tiểu tử này.”
“Đúng, mọi người cùng nhau xông lên giết hắn, thay Tông chủ xả giận.”
“Đừng sợ, cho dù hắn chiếm mất kim châm, hắn cũng sẽ không dùng được. Mọi người nhanh cướp lại chí bảo tông môn.”
Tề Thiên Thánh vừa rơi, đám đệ tử Đại Thánh Tông lập tức vọt ra, kêu gào muốn giết Hạ Thiên.
“Tất cả cút hết cho ta.” Hạ Thiên hơi bực bội, quát lớn một câu, dọa sợ đám đệ tử Đại Thánh Tông.
Hắn tùy ý đâm ra một châm, vô số bọt nước đằng không bay lên, nhốt tất cả đám đệ tử Đại Thánh Tông đang kêu gào. Tất cả mọi người không cách nào nhúc nhích được nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận