Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4197: Ta một chữ cũng không nghe hiểu

Nam nhân bạch bào khoát tay, làm ra vẻ thoải mái: “Ta không có việc gì đâu. Hạ tiên sinh chỉ đang nói giỡn mà thôi.”
“Ta không có nói giỡn những chuyện này như thế này.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, thái độ hờ hững: “Ta là đệ nhất thần y trong thiên hạ. Mặc kệ bệnh gì, độc gì, đều không thoát khỏi ánh mắt của ta.”
“Vừa rồi ta có chút vội vàng, còn chưa giới thiệu bản thân với Hạ tiên sinh, ta vô lễ quá.”
Sắc mặt nam nhân bạch bào cứng đờ, lập tức chuyển chủ đề: “Lão phu Bạch Dương Huyền, là tộc trưởng Phi Diệp tộc, từng thế hệ đều trấn giới vực đệ nhất trọng Sơn Hải giới, cả đời chưa từng ra ngoài.”
Hạ Thiên mỉm cười nói: “Nếu như ngươi nói là thật, ngươi không có khả năng quen ta được.”
Hai chị em Bạch Thi Tình cũng cảm thấy nghi ngờ. Vừa rồi, hai nàng rõ ràng nghe phụ thân nói với Hạ Thiên một câu “lại là ngươi”, hiển nhiên là phải có quen biết.
“Chuyện này nói đến cũng có chút quỷ dị.”
Nam nhân bạch bào thở dài, chậm rãi nói: “Ta nhất thời không biết nên nói từ chỗ nào nữa.”
“Ta không thích quanh co lòng vòng.” Hạ Thiên cũng lười nhiều lời, hỏi thẳng: “Ngươi và Huyền Dương Tiên Đế của Tiểu Tiên Giới có quan hệ như thế nào?”
“Quả nhiên là chuyện này.” Nam nhân bạch bào cười khổ, biểu hiện bất đắc dĩ.
“Cái gì là Tiểu Tiên Giới chứ?” Bạch Bích Tiêu không rõ ràng cho lắm.
Bên trong ánh mắt của Bạch Thi Tình cũng tràn ngập nghi hoặc: “Phụ thân, Hạ tiên sinh nói Huyền Dương Tiên Đế là ai vậy?”
“Thôi được, nếu đã nói ra, vậy thì ta cũng không gạt các ngươi nữa.” Nam nhân bạch bào do dự một chút, sau đó quyết tâm nói thẳng: “Huyền Dương Tiên Đế chính là ta, nhưng cũng không phải là ta.”
Hạ Thiên gật đầu: “Cái này ta cũng nhìn ra được.”
Nếu người trước mặt chính là Huyền Dương Tiên Đế, hắn đã ra tay xử lý ông ta rồi.
“Cha nói đi, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Bạch Thi Tình nghe xong vẫn cảm thấy hồ đồ, một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu: “Phụ thân, không phải cha đã từng… từng lên mặt đất chứ?”
Nam nhân bạch bào lắc đầu: “Ta chưa từng lên đó, nhưng mệnh hồn của ta đã đến, thậm chí còn thoát khỏi khống chế của ta, có ý thức của chính mình.”
“Khoan đã, mọi người đang nói cái gì vậy? Vì sao con nghe một chữ cũng không hiểu.” Bạch Bích Tiêu cảm thấy mình giống như bị bài trừ ra khỏi cuộc nói chuyện, không khỏi có chút gấp lên.
Nam nhân bạch bào vỗ đầu Bạch Bích Tiêu, ra hiệu nàng yên tâm đừng vội, sau đó chậm rãi thuật lại mọi chuyện.
“Chuyện là như thế này, nói ra cũng phải nhắc đến từ mấy vạn năm trước, nhưng những chuyện đó quá mờ mịt, hư ảo, chẳng liên quan gì đến chúng ta, nhắc đến cũng vô ích.”
“Ở đây ta chỉ nhắc đến một câu, đó chính là Sơn Hải giới của chúng ta chính là di chuyển từ mặt đất xuống mấy vạn năm trước. Từ nhỏ, hẳn các ngươi cũng đã học qua những kiến thức này, cũng nghe qua cố sự đó."
Bạch Thi Tình gật đầu: “Trong sách có nói mặt đất linh khí yếu ớt, yêu ma hoành hành, lại thường hay có tinh từ từ thiên ngoại giáng xuống, hủy mặt đất đến không chịu nổi. Cho nên Thần tộc vì kế hoạch lâu dài, không thể không dời xuống địa tâm.”
“Thế điều này có liên quan gì đến Tiểu Tiên Giới, Huyền Dương Tiên Đế mà hắn vừa mới nói đến không?” Bạch Bích Tiêu nghe xong lại càng mơ hồ hơn.
“Đừng nóng vội, cứ chậm rãi nghe ta nói hết đã.” Nam nhân bạch bào cười khẽ, nói tiếp: “Lúc đó, mấy vạn Thần tộc chúng ta vẫn còn muốn một ngày trở lại mặt đất, sử dụng vô số khe nứt thời không trên mặt đất để cất giữ linh khí còn chưa bị ô nhiễm.”
Hạ Thiên thuận miệng nói: “Chính là những động thiên phúc địa sao?”
“Đúng, theo như cách gọi của các ngươi chính là phúc địa động thiên.” Nam nhân bạch bào nhẹ gật đầu: “Nhưng chỉ có phúc địa động thiên thì không đủ. Nếu không có người canh chừng và giữ gìn, động thiên phúc địa có cường đại đến đâu, sớm muộn gì cũng sẽ bị thời gian tiêu diệt.”
Hạ Thiên thản nhiên nói: “Nhưng Thần tộc các ngươi cho dù sinh tồn cũng phải tiêu hao rất nhiều linh khí. Nói không chừng, mấy trăm năm sau, phúc địa động thiên sẽ chẳng khác gì sông núi bình thường.”
“Không sai, cho nên lúc đó minh hội Thần tộc đã đưa ra một quyết định, chính là lưu lại mệnh hồn để canh giữ phúc địa động thiên.”
Nam nhân bạch bào không nghĩ đến tư duy của Hạ Thiên lại nhanh như vậy. ánh mắt ông nhìn hắn có chút tán thưởng: “Mấy vạn năm qua, không nghĩ đến mặt đất chẳng những không bị băng diệt, ngược lại còn như được tân sinh, thậm chí còn dưng dục ra một nhóm nhân loại mới. Mặc dù bọn họ không có thần lực nhưng phát triển rất phồn vinh.”
“Ngược lại, Thần tộc chúng ta trốn vào địa tâm xong, lại bị địa tâm thần hỏa đốt chết hơn phân nửa. Về sau còn bị các loại sát khí, quỷ vật giết chết một phần. Cuối cùng, có người tìm được thần hạch chỗ sâu địa tâm, Thần tộc mới xem như được sống tiếp. Đáng tiếc cũng chỉ còn lại bách tộc mà thôi.”
“Chuyện xưa nghe rất hay nhưng ta không muốn nghe.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Ngươi nói vào trọng điểm đi.”
“Được.” Nam nhân bạch bào đang hưng phấn kể chuyện, nhưng cũng ý thức được hiện tại không phải là lúc thoa thao bất tuyệt, vì thế ông ta đi thẳng vào chủ đề: “Thật ra, mệnh hồn lưu lại ở mặt đất cũng bởi vì những chuyện ngoài ý muốn mà chết đi. Cho nên, không ít Thần tộc và mặt đất đều có mối liên hệ vi diệu. Trong đó, điểm quan trọng nhất chính là đưa mệnh hồn của mình vào những động thiên phúc địa mà bộ tộc mình lưu lại năm xưa.”
Nói đến đây, nam nhân bạch bào nhớ đến trọng điểm mà Hạ Thiên muốn biết: “Huyền Dương Tiên Đế chính là một mệnh hồn của ta. Nhưng sau khi hắn ta được đưa đến Tiểu Tiên Giới mà ngươi nói, cùng lúc dung hợp với một thiếu niên phàm nhân lạc vào trong đó, chưa được mấy năm đã thoát khỏi sự khống chế của ta.”
Hạ Thiên nhếch miệng, chẳng tin vào mấy chuyện vớ vẩn này, nhưng không sao, có thể nói thông là được.
“Mặc dù ta không khống chế được hắn ta, nhưng dù sao hắn ta cũng là một trong những mệnh hồn của ta. Cho nên, chuyện mà hắn ta làm, ta đều có thể cảm nhận được một hai.”
Nam nhân bạch bào có chút cảm khái nói: “Cho đến cách đây không lâu, hắn ta bỗng nhiên chết đi, còn truyền tống đến chỗ ta một oán niệm rất mạnh, chính là muốn ta giết Hạ tiên sinh báo thù cho hắn ta.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận