Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3656: Chỉ có thể là các ngươi bị ngược thôi

Hứa Kiều Na mang theo vẻ mặt mờ mịt bước đến.
Vừa rồi, không biết nàng ta đã đi đâu. Bây giờ mọi thứ đã kết thúc, nàng ta lại xuất hiện.
Lam Y Nhân nhịn không được cười nói: “Ngươi lúc nào cũng xuất hiện đúng lúc nhỉ?”
“Thế nào, ngươi cảm thấy ta sợ chết, cho nên muốn chạy trốn? Chờ sự việc ổn lại rồi thì mới ló mặt ra.” Hứa Kiều Na nghe ra ý trong lời nói của Lam Y Nhân, liền khoanh tay cười lạnh: “Ngươi đã quá khinh thường Hứa Kiều Na ta rồi.”
Lam Y Nhân thản nhiên nói: “Ta cũng không có nói như vậy nhưng chính là có ý đó.”
“Ta hiểu rất rõ cân lượng của mình. Ta biết ở lại đây cũng chẳng giúp được gì.” Hứa Kiều Na cũng không để ý, giọng điệu bình thản: “Cho nên, ta tranh thủ trong thời gian này đi làm chuyện khác.”
Hạ Thiên lười biếng nói: “Ngươi đi làm cái gì không cần thiết phải báo cáo với ta.”
“Không, cần thiết chứ.” Hứa Kiều Na nhấn mạnh: “Chuyện này nhất định phải nói cho ngươi biết. Bằng không, về sau nhất định sẽ sinh ra một số xung đột.”
Lam Y Nhân ngược lại có chút hiếu kỳ: “Xung đột? Ngươi thấy chúng ta còn có thể có xung đột gì?”
“Ngươi không còn thuộc tổ chức đó nữa mà.” Hạ Thiên lười biếng nói: “Chỉ cần ngươi không đến làm phiền ta, chúng ta ngay cả gặp nhau cũng không có.”
“Đúng, trước kia ta thuộc tổ chức Thiên Kiêu, về sau ngươi xử lý Bá tước Cuồng Hoan xong, Thiên Kiêu đã giải tán.”
Hứa Kiều Na nhìn Hạ Thiên, thuận miệng giải thích: “Bây giờ ta và một số người đã gia nhập một tổ chức chính thức chuyên điều tra những dị tượng, quỷ vật quái đản. Ngươi và những nữ nhân của ngươi có ai mà không kỳ quỷ thần dị. Nếu không nói trước, sớm muộn gì cũng phải đánh nhau.”
“Không đánh được đâu, chỉ có thể là các ngươi bị ngược thôi.” Hạ Thiên cười nói.
Mặc dù Hứa Kiều Na rất tức giận nhưng cũng không thể không thừa nhận, chỉ có thể thở dài: “Cho nên, ta cũng đã cân nhắc thay cho các tổ viên của ta, không để bọn họ chết một cách khó hiểu trong tay các ngươi.”
“Thế thì nó có liên quan gì đến việc ngươi lén lút bỏ đi vừa nãy?” Lam Y Nhân chợt phát hiện vấn đề trong đó.
“Ngươi không hỏi đến cùng thì không được mà, tuy nhiên ta cũng không cần thiết phải giấu diếm.” Hứa Kiều Na thở dài: “Tổ Dị Văn chúng ta vừa thành lập, nhất định phải làm ra thành tích. Chúng ta đã chọn sự kiện Nam Cung Xán bị trúng độc, ta đến là để điều tra chuyện này, sau đó phát hiện Từ Tú Nguyệt có vẻ không ổn.”
Ánh mắt Lam Y Nhân ngưng lại: “Hiểu rồi, ngươi đúng là chọn thời cơ tốt thật.”
“Đúng, ta thừa nhận đã lợi dụng các ngươi, nhưng cũng không phải là ta chủ động, ta chỉ thuận thế mà làm thôi.” Hứa Kiều Na lấy một vật từ trong túi ra, chuẩn bị ném cho Hạ Thiên: “Nếu các ngươi cảm thấy không thoải mái, ta có thể bồi thường thứ này cho ngươi.”
“Thứ gì?” Lam Y Nhân hỏi: “Đưa ta xem thử.”
Hứa Kiều Na do dự một chút, sau đó ném tới.
Lam Y Nhân chộp lấy, phát hiện là một lệnh bài lớn chừng bàn tay, nguyên liệu rất kỳ lạ, sắt cũng không phải sắt, gỗ cũng không phải gỗ, kiểu dáng vừa cổ xưa lại kỳ lạ, không giống đồ vật của một triều đại nào cả.
Chính diện lệnh bài có đồ án văn tự, mặt sau là hình một con chim quái dị.
“Cái thứ đồ chơi gì vậy?” Hạ Thiên liếc qua, thuận miệng hỏi.
Hứa Kiều Na nhẹ giọng đáp: “Bên phía Thiên Cung phát lệnh bài, mỗi một tấm đại diện cho một danh ngạch tiến vào bí cảnh Thiên Cung. Từ Tú Nguyệt có một tấm hẳn là bên phía Thiên Cung phát cho Nam Cung gia. Dù sao cha con Nam Cung Xán, Nam Cung Uyên cũng làm việc cho Thiên Cung mà.”
“Còn có thứ này sao?” Lam Y Nhân ước lượng lệnh bài trong tay, sau đó nói với Hạ Thiên: “Ông xã, tại sao chúng ta lại không có?”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Bởi vì chúng ta không cần.”
“Ha ha, cũng đúng.” Lam Y Nhân mỉm cười, ném lệnh bài cho Hứa Kiều Na: “Cái này ngươi giữ lại dùng đi.”
“Cảm ơn.” Hứa Kiều Na cũng không khách sáo, chắp tay nói.
Nếu Hạ Thiên muốn lấy lệnh bài, nàng hoàn toàn không có biện pháp ngăn cản. Huống chi nàng cũng không có cách lén lấy thứ này. Cũng may Hạ Thiên và Lam Y Nhân đã giữ chân Từ Tú Nguyệt.
Nam Cung Uyên chậm rãi tỉnh lại, sờ lên cơ thể của mình: “Mẹ nó, đau quá, cũng may còn chưa chết.”
“Chết cũng không sao, có Hạ Thiên ở đây, có thể cứu sống ngươi bất cứ lúc nào.” Hứa Kiều Na cất kỹ lệnh bài, tiến lên kéo Nam Cung Uyên ngồi dậy: “Tuy nhiên, ngươi tỉnh lại cũng rất kịp thời, sự việc đã kết thúc rồi.”
“Kết thúc?” Nam Cung Uyên giật mình, lập tức nhìn về phía người nằm trên giường: “Cha ta thế nào rồi? Sẽ không chết thật chứ?”
Hạ Thiên đáp: “Chết thật rồi.”
“Hạ Thiên, ta xin ngươi giúp cha ta một lần đi.” Nam Cung Uyên ngẩn cả người, lập tức quỳ xuống trước Hạ Thiên: “Chỉ cần ngươi cứu sống cha ta, một nửa gia sản còn lại của Nam Cung gia, ta tặng cho ngươi luôn.”
Hạ Thiên chỉnh lại: “Cái này không gọi là tặng, nó vốn là tiền thuốc men của ta mà.”
“Đúng, một nửa tài sản còn lại chính là tiền thuốc men lần này.” Nam Cung Uyên vội nói.
Hạ Thiên cũng không từ chối, đâm mấy châm cho Nam Cung Uyên trên giường: “Được rồi.”
“Được rồi?” Cho dù vừa nãy đã được chứng kiến một lần, nhưng lần này Nam Cung Uyên vẫn có chút phát mộng: “Không đâm thêm châm nào nữa sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận