Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3282: Các ngươi có tư cách gì mà ra đề mục với ta?

“Ngươi cảm thấy mấy lời uy hiếp như vậy hữu dụng không?”
Biểu hiện của Hạ Thiên một chút cũng không thay đổi, vẫn hờ hững nằm trên ghế salon như cũ.
Vân Tiểu Đông nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, trong lòng không khỏi cảm thấy buồn. Quả nhiên, nàng trong suy nghĩ của thúc thúc xấu xa không hề có phân lượng.
Nữ lão sư nửa tin nửa ngờ. Nàng ta cũng không tin Hạ Thiên lại coi thường tính mệnh của Vân Tiểu Đông như vậy, nhưng cùng lúc cũng cảm thấy khả năng Vân Tiểu Đông theo một ý nghĩa nào đó không quan trọng bằng những nữ nhân khác.
“Ngươi bớt giả vờ giả vịt ở đây đi.” Nữ lão sư không hề bị Hạ Thiên mê hoặc, đưa tay bóp cổ Vân Tiểu Đông: “Nàng ta là con gái của Vân Thanh. Nếu nàng ta chết trước mặt ngươi, ngươi cảm thấy tình cảm của ngươi với Vân Thanh có còn giống như trước đây nữa không?”
Tô Bối Bối thản nhiên nói: “Chúng ta cũng không rảnh nói nhảm với ngươi. Ngươi thả Tiểu Đông xuống, các ngươi có thể đi.”
“Hừ, hôm nay chúng ta đã đến, chúng ta cũng không nghĩ đến sẽ còn sống mà rời đi.” Gương mặt nữ lão sư trở nên dữ tợn, hận thù nhìn chằm chằm đám người Hạ Thiên: “Cho dù ta không giết chết các ngươi, ít nhất cũng phải đồng quy vu tận.”
“Đừng có nằm mơ.” Lam Y Nhân không khỏi thở dài: “Chỉ dựa vào đám người các ngươi, tối đa cũng chỉ để trang trí cho tầng cao nhất mà thôi.”
Nữ lão sư cũng không động dung, vẫn bóp cổ Vân Tiểu Đông như cũ, lạnh giọng nói: “Nàng ta đã uống Định Hồn Đan, trở thành hồn khôi của hộp Vẫn Nguyệt Hắc. Qua năm phút nữa, hộp Vẫn Nguyệt Hắc sẽ triệt để thành hình, đến lúc đó các ngươi cũng sẽ bị lọt vào kết giới mà thôi.”
Lúc này, Vân Tiểu Đông có chút ngộp thở, trong lòng khủng hoảng cực kỳ. Chẳng lẽ nàng phải chết sao?
“Hộp Vẫn Nguyệt Hắc?” Tô Bối Bối nhìn bóng đen bao phủ bên ngoài, thản nhiên hỏi: “Bàng môn tả đạo này ở đâu ra vậy, tại sao luôn có mấy thứ đồ loạn thất bát tao như thế chứ?”
“Ha ha, làm sao, các ngươi là chính đạo, còn người khác là tà đạo à?” Nữ lão sư cười lạnh, không vui nói: “Các ngươi quá tự cho là đúng rồi đấy.”
Lúc này, kiên nhẫn của Hạ Thiên đã mất hết, nhếch miệng cười nói: “Được rồi, ta lười nhiều lời với các ngươi, các ngươi cứ trực tiếp đi chết đi.”
“Hừ, còn phải xem ngươi có đủ nhẫn tâm hay không?” Nữ lão sư đưa Vân Tiểu Đông ra trước người, cười lạnh: “Ngươi thật sự không quan tâm mạng của Vân Tiểu Đông sao?”
Vân Tiểu Đông mở to mắt, yên lặng nhìn Hạ Thiên, chờ thúc thúc xấu xa của nàng trả lời.
Hạ Thiên mỉm cười nói: “Đầu óc của đám ngu ngốc các ngươi đúng là có vấn đề. Tại sao ta phải làm đề mục mà các ngươi đưa ra? Các ngươi có tư cách gì mà ra đề mục với ta?”
“Ngươi nói vậy là có ý gì?" Nữ lão sư có chút không hiểu Hạ Thiên, chỉ có thể nâng cao giọng điệu của mình: “Hạ Thiên, ta không đùa với ngươi. Chỉ cần ngươi có một bước dị động, ta sẽ bóp chết nàng ta, tuyệt đối không phải nói đùa.”
Hạ Thiên thản nhiên nói: “Ngươi bóp một cái thử xem.”
“Ngươi đang khích ta sao?” Nữ lão sư cắn răng nghiến lợi nói: “Ngươi thật sự cho rằng ta không dám sao? Cùng lắm thì cá chết lưới rách. Ta có chết cũng muốn ngươi trả giá đắt.”
“Đừng nói nhảm nữa, mau bóp đi.” Hạ Thiên vẫn thờ ơ như cũ: “Ngươi cũng nên nghĩ cái giá lời nói của ngươi như thế nào luôn nhé.”
“Vân Tiểu Đông, ngươi thấy chưa.” Nữ lão sư hợp thời nói với Vân Tiểu Đông: “Hạ Thiên hoàn toàn không quan tâm đến sống chết của ngươi, trong lòng hắn, ngươi không đáng một đồng. Cho nên, ngươi cũng đừng trách ta. Sau khi ngươi chết, ngươi sẽ biến thành hồn khôi đi tìm Hạ Thiên báo thù, đừng tìm ta.”
Nói xong, hai tay của nàng ta bỗng nhiên dùng sức, giống như muốn bóp gãy cái cổ mảnh khảnh của Vân Tiểu Đông.
“A!”
Vân Tiểu Đông bỗng dưng kêu thảm một tiếng, trong cơ thể bộc phát khí lực cường đại chấn khai nữ lão sư.
Bành.
Nữ lão sư bị đánh bay ra ngoài, ngã theo tư thế chó đớp cứt, gương mặt tràn ngập sự kinh ngạc: “Chuyện gì xảy ra thế?”
Không đợi nàng ta kịp phản ứng, Vân Tiểu Đông bỗng dưng vọt đến trước mặt nàng, cắn răng căm hận nói: “Ta hận nhất chính là kẻ phản bội ta.”
“Ngươi, làm sao ngươi… A!” Nữ lão sư đang định nói cái gì đó, kết quả trên mặt nặng nề chịu một quyền, máu mũi văng khắp nơi, răng trong miệng rơi đầy đất.
Vân Tiểu Đông lại một cước đá vào mặt đối phương, đạp bay nữ lão sư ra ngoài. Trong lúc nàng ta đang bị văng ra ngoài, Thạch Thuần đã xuất hiện đưa tay kéo trở về.
Bành.
Vân Tiểu Đông xiết chặt nắm đấm bay đến trước mặt nữ lão sư, lại một quyền thế lực đại trầm.
Thạch Thuần mỉm cười, lại nhẹ nhàng ném người ra ngoài.
Hai người bắt đầu chơi trò chơi ngươi đến ta đi trong phòng khách, chơi đến quên cả trời đất. Bốn nữ sinh viên còn lại đã sớm bị Tô Bối Bối và Lam Y Nhân giải quyết.
“Được rồi, chơi chán chưa?” Hạ Thiên nhếch miệng, cắt ngang cuộc chơi của Thạch Thuần và Vân Tiểu Đông.
Vân Tiểu Đông tức giận đá cho nữ lão sư một cước cuối cùng, sau đó mới thu tay lại nói với Hạ Thiên: “Thúc thúc xấu xa, vừa rồi ngươi tuyệt không quan tâm sống chết của ta sao?”
“Ngươi cảm thấy thế nào?” Hạ Thiên không trả lời, hỏi ngược lại một câu.
Vân Tiểu Đông cảm giác hắn không phải loại người như vậy, nhưng vừa rồi phản ứng của Hạ Thiên quá mức lạnh lùng, hoàn toàn không phù hợp với người trong mắt của nàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận