Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3072: Mua chút thực phẩm dinh dưỡng bổ não đi

“Con người của ta thích nhất là nói đạo lý, luôn chán ghét dùng bạo lực để giải quyết vấn đề.” Hạ Thiên lên tiếng: “Cho nên, ta cho các ngươi mười giây, còn có Bình Tương Song Sát gì đó nữa. Vấn đề của các ngươi thì các ngươi lăn ra đây để giải quyết, đừng quấy rầy ta và Cửu nha đầu ăn cơm. Nếu không, các ngươi sẽ chết chung đấy.”
“Xem ra các ngươi muốn từ chết đến lết.” Nam nhân mặt đen trừng mắt nhìn Hạ Thiên và A Cửu: “Tốt, cùng lắm thì ta sẽ giết chết các ngươi trước, sau đó sẽ từ từ tìm sư phụ của ta.” Nói xong, hắn ta quay lại nhắc nhở những người chung quanh: “Trên người đôi cẩu nam nữ này có rất nhiều độc dược, mọi người đừng đến gần trong vòng ba thước. Cứ ném mạnh độc tiêu độc võng là được, tránh bọn chúng chó cùng rứt giậu, thừa cơ gây ra hỗn loạn, sau đó chạy trốn.”
“Yên tâm đi, mỗi người phát mười độc tiêu, cũng có thể dìm chết bọn họ.”
“Bên ngoài cũng đã bố trí người, bọn họ trốn không thoát đâu.”
“Trên lầu đang có đại sư y quan sát chỗ này, nhất định vạn vô nhất thất.”
“…”
“Mười giây đã hết.” Hạ Thiên thản nhiên buông một câu: “Các ngươi chuẩn bị kỹ càng đi chết chưa?”
Nam nhân mặt đen gầm lên: “Hừ, hôm nay chính là ngày chết của các ngươi.”
Sau đó, hắn ta cho tay vào ngực, lập tức có mấy luồng hàn mang bắn về phía Hạ Thiên.
Cùng lúc đó, trong đại đường cũng có người ném ra độc tiêu và độc võng, thậm chí còn có người ném ra mấy viên độc lôi.
“Bành, bành, bành!”
Mấy tiếng nổ vang lên, vị trí Hạ Thiên và A Cửu đang ngồi đã bị nổ thành cái hố cực lớn, dường như ngay cả người cũng bị nổ thành tro tàn.
“Là ai ném độc lôi?” Nam nhân mặt đen quay đầu lại quát hỏi: “Ta không phải đã nói chỉ chế phục bọn họ, sau đó bắt về tra hỏi sao? Bây giờ người đã bị nổ thành tro, còn hỏi như thế nào nữa?”
Mọi người nhìn nhau, không có ai đứng ra nhận mình đã ném độc lôi.
“Được rồi, mọi người cũng là vì Xà Y Môn của ta.” Nam nhân mặt đen thấy vậy, không khỏi thở dài: “Cặp ác nhân đó chết cũng tốt, tránh cho bọn họ tiếp tục hại người, chỉ là phiền mọi người tìm kiếm tung tích sư phụ của ta, chắc cũng gần đây thôi, về sau ta sẽ có hồi báo.”
Những người này một phần là do nam nhân mặt đen mời đi theo, một phần là tham gia náo nhiệt. Nghe được lời này của hắn ta, tất cả đều cảm thấy thư thái, cũng không giúp không công.
Nhưng khi bọn họ vừa tản ra, bỗng nhiên có người ngã xuống đất.
Ngay sau đó, từng người một ngã xuống, chỉ còn lại nam nhân mặt đen đang khó hiểu đứng đó.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Nam nhân mặt đen lập tức bừng tỉnh: “Chẳng lẽ…”
“Đừng có chẳng lẽ gì nữa, chút trình độ đó của ngươi thì có thể nổ chết ai?” Hạ Thiên ôm A Cửu xuất hiện, chẳng những bình yên vô sự, trên người còn không có chút tổn thương.
Nam nhân mặt đen kinh ngạc không thôi: “Điều này sao có thể? Bị trúng độc tiêu độc võng của ta, còn có độc lôi, vậy mà lông tóc không thương, nghĩ không ra Bình Giang Song Sát lại lợi hại đến tình trạng như vậy à?”
“Đầu óc của ngươi không dùng được rồi, có thể quyên cho người hữu dụng khác.” Hạ Thiên nhếch miệng, nhịn không được nói.
A Cửu cũng lắc đầu: “Đúng là không cứu nổi.”
“Lần này Xà Y Môn của ta bị hố rồi.” Nam nhân mặt đen chán nản ngồi quỳ nửa chân trên mặt đất, hữu khí vô lực nói: “Muốn chém giết, móc róc thịt thì cứ làm đi, nhưng những người khác là vô tội, bị ta ép kéo đến, mong hai người tha cho bọn họ một mạng, ta nguyện ý dâng lên tất cả tài sản của Xà Y Môn.”
“Chút tài sản đó của ngươi nên giữ lại mua thực phẩm dinh dưỡng bổ não uống đi.” Hạ Thiên khinh thường nói: ‘Hoặc ngươi đi mua một phần mộ phong thủy tốt, tránh cho hậu nhân sinh ra không có đầu óc như vậy.”
A Cửu thản nhiên nói: “Được rồi, bọn họ cũng chỉ nhận nhầm người mà thôi, tội không đáng chết.”
“Cửu nha đầu, bọn họ tội không đáng chết, nhưng sớm muộn gì cũng chết vì ngu.” Hạ Thiên khinh thường nói: “Bây giờ chết rồi, bớt thêm một kẻ hại người. Các ngươi không phải nói phải thường xuyên làm việc thiện sao? Ta cảm thấy đây chính là làm việc thiện đấy.”
“Là quỷ thì có.” A Cửu trừng mắt nhìn Hạ Thiên: “Ngươi có thấy việc thiện nào mà giết người không?”
Hạ Thiên mỉm cười trả lời: “Mấy tên ngu ngốc chết nhiều một chút không phải là làm việc thiện cho người bình thường sao?”
“Trong mắt ngươi, tính là người bình thường có mấy ai?” A Cửu tức giận nói: “Bảo bọn họ xéo đi là được rồi, không cần thiết động một chút là lấy mạng người.”
Hạ Thiên lại ngáp một cái, nói với nam nhân mặt đen: “Coi như số ngươi gặp may. Cửu nha đầu không thích giết người, các ngươi còn chưa chịu cút, còn muốn giữ lại mời cơm à?”
“Các ngươi không phải Bình Giang Song Sát, nào dám hỏi tính danh hai vị?” Nam nhân mặt đen sửng sốt một hồi, bỗng nhiên chắp tay: “Chuyện hôm nay, nếu quả thật Xà Vĩ ta nhận nhầm người, ta sẽ quỳ trước mặt hai người dập đầu ba trăm cái để xin lỗi.”
A Cửu nói với Hạ Thiên: “Ngươi cũng đã nói Bình Giang Song Sát cũng có mặt tại hiện trường, vậy ngươi bảo bọn họ hiện nguyên hình đi, đừng để nhiều người bị lừa gạt như thế, bản thân thì lại chẳng có việc gì.”
“Sao hai tên ngốc đó lại không có việc gì chứ?” Hạ Thiên bĩu môi, hơi khó chịu nói: “Dám lừa ta, bọn họ sẽ phải làm tốt chuẩn bị bị xử lý.”
“Hai người kia là ai?” A Cửu hỏi.
Hạ Thiên mỉm cười đáp: “Chính bọn họ sẽ phải đứng ra.”
Vừa dứt lời, chỉ thấy trong đám người có hai người lặng lẽ chạy đi, nhưng đi còn chưa được hai bước, thân hình bỗng nhiên dừng lại, há miệng phun ra một ngụm máu như suối phun.
Nhìn thấy hai người này, tất cả đều sững sờ, vạn lần không nghĩ đến lại là bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận