Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3429: Phẩm chất chuyên nghiệp của một sát thủ hàng đầu (02)


Trong nhà ăn.
Cơm ăn được một nửa, thức ăn bỗng nhiên được mang lên rất chậm.
Ninh Thụy Thần biểu hiện sự bất mãn, đưa tay gọi đến một nhân viên phục vụ: “Đầu bếp món cay Tứ Xuyên của ngươi có phải được mời từ nước Pháp không?”
“A, không phải.” Nhân viên phục vụ lập tức lắc đầu, vội giải thích: “Vị đầu bếp này được mời từ Cúc Hạ Lâu nổi tiếng nhất Tứ Xuyên.”
“Vậy tại sao mỗi lần mang thức ăn lên cũng chỉ có một món?” Ninh Thụy Thần chỉ vào thức ăn trên bàn: “Chờ các ngươi mang đủ thức ăn lên, đồ ăn đã sớm nguội lạnh mất rồi.”
Nhân viên phục vụ cũng cảm thấy rất lạ, nhưng chức trách của hắn ta không phải ở sau bếp, đành phải nói: “Cái này ta cũng không rõ nữa.”
“Vậy thì phải đi hỏi đi chứ.” Ninh Nhụy Nhụy cũng không nhịn được: “Mấy món trước ăn còn được, chỉ là hai món gần đây, ăn không giống như món cay Tứ Xuyên mà giống phong vị của Đông Nam Á.”
Nhiếp Tiểu Lý cũng cảm thấy ăn không đúng vị, nàng lập tức nói với nhân viên phục vụ: “Ngươi đến nhà bếp hỏi thăm một chút, xem chuyện gì đã xảy ra.”
Nhân viên phục vụ gật đầu, sau đó xoay người đến nhà bếp.
Một hồi lâu, cũng không thấy hắn ta quay lại, ngược lại có một thanh niên mặc trang phục đầu bếp cầm một cái khay lớn chậm rãi đi tới.
Người này chính là sát thủ A Sai. Sau khi ở nhà bếp nấu mấy món ăn, hắn ta đã bực bội đến không chịu được. Mặc dù kỹ thuật nấu ăn của hắn ta không tệ lắm, nhưng hắn ta đến không phải để tăng thu nhập.
Trong lúc hắn ta đang trái lo phải nghĩ, một nhân viên phục vụ bước đến, bảo hắn ta đến nhà ăn để giải thích vấn đề của món ăn.
Sát thủ A Sai mừng rỡ trong lòng. Đây quả thật là cơ hội mà ông trời đã cho hắn ta.
“Thật ngại quá, để mấy vị chờ lâu.” Nam thanh niên đầu bếp áy náy nói, sau đó đặt cái khay lên trên bàn, lộ ra món bên trong, là cá hấp.
Con cá này bị cắt rất nhỏ, nhưng vẫn hiện lên hình dáng, cũng không bị nấu nát.
“Đao pháp của ngươi đúng là tốt.” Ninh Thụy Thần mỉm cười trêu chọc: “Nhìn thì không giống tay nghề đầu bếp nhưng rồi lại có chút giống…”
“Giống cái gì?” Nam thanh niên đầu bếp hơi kinh ngạc.
Hạ Thiên không kiên nhẫn nói: “Chẳng cần quan tâm nó là cái gì. Ngươi để đồ ăn xuống rồi đi đi.”
“Được.” Nam thanh niên đầu bếp dời bước đến bên cạnh Hạ Thiên, đặt dĩa thức ăn xuống bàn.
Khi thu tay về, giữa ngón tay sáng lên một luồng hàn mang, chợt lóe lên nơi cổ họng Hạ Thiên, sau đó không một chút dấu vết thu tay trở về.
Tốc độ cực nhanh, lại có khay đậy thức ăn, không ai có thể phát hiện được dị dạng.
Ngay cả Hạ Thiên giống như không phát hiện ra, tự mình cầm đũa gắp thịt cá.
“Chúc quý khách ngon miệng, ta xin phép.” Gương mặt A Sai hiện lên nụ cười, sau đó xoay người rời đi.
Nhưng hắn ta mới đi chưa được hai bước, đằng sau đã có người gọi hắn ta lại: “Khoan đã.”
Thân hình A Sai ngưng lại, trong lòng dâng lên dự cảm bất thường. Không thể nào, nhanh như vậy đã lộ tẩy rồi sao?
“Quý khách còn có chuyện gì sao?” A Sai hơi quay người lại, tươi cười hỏi thăm.
Nhiếp Tiểu Lý đẩy món cá hấp, có chút cau mày nói: “Hương vị con cá này không đúng, có mùi gì đó là lạ, hình như bỏ gia vị hơi nhiều.”
“A, thật sao?” Trong lòng A Sai thoáng thả lỏng, rất nhanh đáp lại: “Thật ngại quá, để ta mang món này ra sau bếp, sau đó sẽ làm lại món khác.”
Lúc này, Hạ Thiên bỗng nhiên lên tiếng: “Hương vị món cá lạ cũng không có gì kỳ quái, vấn đề lớn nhất là người tương đối kỳ quái.”
“Người kỳ quái? Anh rể, ngươi nói vậy là có ý gì?” Ninh Thụy Thần có chút không hiểu.
“A, đau bụng quá.” Sắc mặt Nhiếp Tiểu Lý bỗng nhiên thay đổi, đau đớn ôm bụng: “Con cá này có vấn đề…”
Ninh Nhụy Nhụy bỗng nhiên ra tay, đá thẳng vào mặt A Sai.
A Sai sợ hãi cả kinh, phản xạ có điều kiện nghiêng người né tránh, hàn mang lại xuất hiện trong tay, thuận thế đâm vào tim Ninh Nhụy Nhụy.
Nhưng hắn ta đã quá coi thường thối công của Ninh Nhụy Nhụy.
Nhìn thì tốc độ rất chậm, thật ra lại tấn mãnh dị thường.
Con dao của hắn ta vừa mới lóe lên, chân của Ninh Nhụy Nhụy đã đánh trúng đầu của hắn ta, còn thu hồi lại.
“A!”
A Sai bị đạp trúng, cả người bay rớt ra ngoài, đập vào vách tường hành lang.
“Ngươi là ai?” Ninh Thụy Thần thấy vậy, lập tức chạy đến, bẻ ngoặt hai tay A Sai ra sau lưng, áp giải vào nhà ăn, nghiêm nghị quát hỏi.
A Sai vội vàng nói: “Ta, ta chỉ là đầu bếp.”
“Không đúng, đầu bếp sẽ không có thân thủ lợi hại như vậy.” Ninh Nhụy Nhụy hỏi ngược lại.
“Đầu bếp luyện một chút công phu cũng không phạm pháp mà.” A Sai phản bác.
Ninh Nhụy Nhụy lười nói nhảm với hắn ta, hỏi thẳng: “Tại sao ngươi lại hạ độc trong thức ăn? Là ai phái ngươi đến?”
“Hạ độc trong thức ăn?” A Sai sững sờ, không rõ chuyện gì đã xảy ra: “Trong thức ăn sao có thể có độc được?”
Ninh Nhụy Nhụy lạnh lùng hỏi: “Vẫn còn giả bộ?”
Hạ Thiên cười nói: “Tiểu muội chân dài, hắn ta không phải giả bộ đâu. Hắn ta không biết thật đấy.”
“Không biết?” Ninh Nhụy Nhụy ngẩn người: “Vậy chẳng phải ta đá nhầm người rồi sao?”
“Nàng không có đá nhầm người, hắn ta là sát thủ.” Hạ Thiên khẳng định.
Ninh Nhụy Nhụy bất mãn trừng Hạ Thiên một cái, tức giận nói: “Ngươi nói chuyện có thể rõ ràng một chút được hay không? Hắn ta rốt cuộc có phải là sát thủ? Độc có phải do hắn ta hạ hay không?”
“Tiểu muội chân dài, nàng đúng là ngốc. Cái này mà nghĩ mãi cũng không rõ.” Hạ Thiên lắc đầu: “Đầu của nàng nên bổ sung một chút. Nếu không, đêm nay ta giúp nàng…”
“Im miệng, nói chính sự đi.” Ninh Nhụy Nhụy quát.
“Chuyện này rất đơn giản.” Hạ Thiên lười biếng nói: “Tên ngốc này là sát thủ, nhưng đến là để giết ta. Trong thức ăn xác thực có độc, nhưng do một sát thủ khác làm, mục tiêu là vợ tiếp viên hàng không.”
Ninh Nhụy Nhụy giật mình: “Một sát thủ khác? Ở đâu? Chẳng lẽ là đồng bọn của hắn ta?”
“Bỏ chạy rồi.” Hạ Thiên hờ hững nói, sau đó khinh thường nhìn sát thủ A Sai: “Hẳn không phải đồng bọn. Cái tên ngu này chỉ là quá ngu, bị đồng nghiệp của mình đùa bỡn mà thôi.”
Ban đầu, sát thủ A Sai đoán không ra, nhưng đột nhiên hắn ta lại nhớ đến vị đại thúc cầm chảo rang, khó trách ông ta lại nhận lầm người, mà căn bản không có nhận lầm, chỉ là muốn hắn ta cõng nồi mà thôi.
Mẹ kiếp!
Giới sát thủ người Hoa lợi hại đến như vậy sao?
“Thuận tiện nói một câu, ngươi rất dũng cảm.” Hạ Thiên mỉm cười nhìn A Sai: “Ngươi dám ra tay trước mặt ta, ta là đệ nhất sát thủ thế giới, ngay cả nhị sư phụ Sát thần Ngải Luân cũng không dám làm thế với ta.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận