Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2337. Sớm muộn cũng sẽ rước hoạ cho ngươi

Người nói chuyện là một nam thanh niên trông cũng rất nóng tính, nhìn chỉ khoảng chừng ba mươi tuổi, trên người lại mặc bộ đồ cổ trang dở dở ương ương, còn có một mái tóc dài hiếm thấy, cài búi tóc, hai hàng lông mày ngang, trông cũng rất cổ xưa.
Nhưng đáng tiếc cái miệng lại chửi thề, nhìn bộ dáng không thông minh cho lắm.
Có điều, người này cũng không vì một câu nói tùy tiện của Hạ Thiên mà nổi giận, mà là nhìn thấy A Cửu và Hạ Thiên ngồi cùng một chỗ.
Hắn cũng xem như đã từng thấy mỹ nữ, nhưng loại mỹ nữ một cái nhíu mày và một nụ cười lại có thể làm rung động lòng người như A Cửu, đúng thật là lần đầu tiên gặp.
Một đại mỹ nữ như thế vậy mà lại ở cùng một người tướng tá bình thường, thật sự là khiến cho hắn có chút khó có thể tiếp nhận.
Hắn vốn nghĩ trăm phương kế bắt chuyện, vừa vặn nghe được câu nói kia của Hạ Thiên, lập tức có cớ để kiếm chuyện, giả vờ căm phẫn vỗ bàn đứng dậy, chính là muốn hấp dẫn sự chú ý của A Cửu.
Hạ Thiên tùy ý liếc người này một cái, đương nhiên biết dụng ý của tên đần này, lười biếng nói: "Ai chết sớm thì tự biết, nhìn dáng vẻ của đồ đần nhà ngươi, nên trở về chuẩn bị hậu sự sớm đi, ngươi sống không qua nổi ngày hôm nay đâu."
"Mẹ nó, có ngon thì ngươi nói lại lần nữa xem." Người này lạnh lùng nhìn Hạ Thiên, giọng điệu hung tàn nói: "Ta hình như không cừu không oán với ngươi thì phải, vô duyên vô cớ ngươi lại trù ta chết, thật sự cho rằng ta dễ tính lắm sao."
"Cửu nha đầu, nàng nói xem, sao lúc nào cũng có đồ đần nghe không hiểu tiếng người vậy." Hạ Thiên có chút bất đắc dĩ, lắc đầu, "Hơn nữa năng lực chịu đựng quá kém, ta rõ ràng chỉ nói đúng sự thật, nhưng đáng tiếc đồ đần chính là không nghe lọt, thực sự là cạn lời."
A Cửu không vui nói: "Mới tiến vào chưa tới một phút, chàng liền đắc tội người ta, bản lĩnh như thế này của chàng mới thật khiến ta cạn lời."
"Ta không có đắc tội hắn mà." Hạ Thiên lộ vẻ vô tội, "Là đồ đần này quá nhạy cảm, lại còn nghe không hiểu là ý tốt hay xấu."
Nam nhân cổ trang tức giận đến mức phổi sắp nổ tung, lập tức đứng dậy, chỉ vào Hạ Thiên rồi mắng: "Mẹ nó, ngươi xong chưa, cứ tên đần này tên đần nọ miết, muốn ăn đòn rồi phải không!"
"Bình tĩnh đừng nóng." Bên cạnh có một lão đầu cao gầy hơn năm mươi tuổi không nhịn được giữ chặt nam nhân cổ trang lại, "Chúng ta tới đây không phải là vì đánh nhau, có giận gì thì nhẫn nhịn trước đã, đừng kích động, cũng đừng động thủ ở đây."
"Hừ!" Sắc mặt của nam nhân cổ trang biến ảo vài lần, tàn nhẫn liếc xéo Hạ Thiên một cái, vẫn là chọn ‘ngậm bồ hòn làm ngọt’, tức giận bất bình ngồi xuống.
Lão đầu cao gầy cười ha hả nhìn Hạ Thiên và A Cửu, ngữ khí nhẹ nhàng nói: "Ta tên Đoạn Chính Hồng, kinh doanh trang phục, đây là con trai của ta, Đoạn Vũ Lâu, hắn còn trẻ nóng tính chưa hiểu chuyện, vừa nãy nếu có chỗ mạo phạm gì, xin hãy tha lỗi."
"Cha, ngươi nói gì vậy, rõ ràng là hắn..." Nam nhân cổ trang lại nổi giận, vỗ bàn lần nữa, nhưng đáng tiếc chưa nói hết lời thì đã bị nam nhân trung niên đè lại chỗ ngồi.
Đoạn Chính Hồng nghiêm nghị trừng mắt nhìn nam nhân cổ trang một cái, ra hiệu hắn ngậm miệng, sau đó nói với Hạ Thiên: "Không biết vị tiểu huynh đệ này, xưng hô như thế nào?"
"Ta tên Hạ Thiên, Hạ trong Xuân Hạ Thu Đông, Thiên trong đệ nhất thiên hạ." Hạ Thiên lười biếng nói câu cửa miệng của hắn: "Ta vừa là cao thủ số một thiên hạ, cũng là thần y số một thiên hạ."
"Khoác lác không sợ thiên lôi đánh sao?" Đoạn Vũ Lâu trực tiếp khịt mũi coi thường: "Còn cao thủ số một thiên hạ? Thần y số một thiên hạ? Ta khinh!"
Vẻ mặt của Hạ Thiên nghiêm túc nói: "Ta chưa bao giờ khoác lác, những gì ta nói đều là sự thật, hơn nữa còn khá là hàm súc, bởi vì Băng Băng lão bà và Thần Tiên tỷ tỷ đã nói muốn ta khiêm tốn một chút."
"Chàng khiêm tốn mới là lạ." A Cửu không nhịn được xoa xoa mi tâm, thấp giọng tự nhủ.
Đoạn Chính Hồng lại mẫn cảm bắt được một từ trong lời nói của Hạ Thiên, không khỏi hỏi: "Ừ, tiểu huynh đệ ngươi là bác sĩ?"
"Uốn nắn ngươi một xíu, ta không phải bác sĩ, mà là thần y, còn là thần y số một thiên hạ." Hạ Thiên nghiêm trang nói.
"Được, Hạ tiên sinh." Nụ cười của Đoạn Chính Hồng tỏ rõ vẻ tiếp nhận câu nói của Hạ Thiên, "Ta khá hiếu kỳ câu nói vừa rồi của ngươi, không biết ngươi có thể giải đáp thắc mắc của ta hay không."
Hạ Thiên không để ý lắm nói: "Là cái gì?"
"Trước ngươi nói con trai của ta không còn sống lâu nữa, không biết là nói đùa, hay là thật?" Lúc Đoạn Chính Hồng nói câu này, thần tình trên mặt cực kì nghiêm túc, con mắt cũng nhìn Hạ Thiên chằm chằm.
"Ta chưa bao giờ nói đùa." Hạ Thiên bĩu môi: "Con trai của ngươi không phải không còn sống lâu nữa, mà là ngay hôm nay sẽ chết, ngươi cũng vậy."
Đoạn Chính Hồng sững sờ vài giây, vẫn cảm thấy Hạ Thiên có thể là đang nói đùa, chỉ là hắn vẫn đồng ý ý tứ trong câu nói đó, bèn nói: "Xem ra y thuật của Hạ tiên sinh quả thật cao siêu, nhìn ra cha con bọn ta mắc bệnh lạ, không biết bệnh tình của hai cha con bọn ta, còn có thể cứu chữa hay không?"
"Bệnh của các ngươi, không có thuốc chữa." Hạ Thiên lười biếng nói: "Trừ ta ra, cũng không có ai có thể chữa."
Đoạn Vũ Lâu nghe vậy liền cảm thấy Hạ Thiên vô cùng cuồng vọng, ngạo khí trong đáy lòng cũng lộ ra: "Tiểu tử, mẹ nó, ngươi cuồng vọng đến mức không có điểm dừng rồi, thật coi mình là thần y gì đó ư."
Sau đó nói với A Cửu: "Cô nương, ngươi nên vạch ra ranh giới với loại người này trước khi quá muộn đi, nếu không thì sớm muộn cũng sẽ rước họa cho ngươi."
"Về chuyện này cũng không cần ngươi quan tâm." Đối phó với loại người này, A Cửu kỳ thực có không ít kinh nghiệm, sắc mặt vẫn lạnh nhạt như cũ, "Mặc dù hắn xác thực không đáng tin, nhưng mà y thuật của hắn đúng là đệ nhất thiên hạ, nếu ngươi muốn sống tiếp, thì tốt nhất là nghe lời hắn."
"Ta có ý tốt nhắc nhở ngươi, sao ngươi lại không biết điều như thế chứ." Đoạn Vũ Lâu không nghĩ rằng A Cửu lại có loại thái độ này, trong lúc nhất thời ngậm miệng không nói gì.
A Cửu thản nhiên nói: "Nếu như ngươi thật sự biết cái gì gọi là tốt xấu, vậy ngươi không nên có thái độ này với hắn."
"Thế..." Đoạn Chính Hồng nhìn chằm chằm A Cửu vài giây, hơi có chút chần chờ, hỏi: "Xin hỏi ngươi là Cửu tiểu thư, phải không?"
"Ngươi biết ta?" A Cửu không khỏi hơi bất ngờ.
"Ngươi thực sự là Cửu tiểu thư?" Trên mặt Đoạn Chính Hồng lộ vẻ vui mừng, "Bảy năm trước, ta và con trai của ta đã từng đi kinh thành tìm Y thần y để xem bệnh, lúc đó từng gặp Cửu tiểu thư một lần, không nghĩ tới thế mà có thể ở đây tình cờ gặp ngươi, thực sự là duyên phận."
Bạn cần đăng nhập để bình luận