Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2631: Cút sang 1 bên

“Vậy là tốt rồi, tránh cho người ta nói ra nói vào.”
Cố lão đạo mỉm cười, đại bào phất lên một cái, ánh sáng màu u lam xuất hiện trên người: “Lão đạo đã muốn đấu với ngươi từ lâu rồi.”
“Ngươi lớn tuổi rồi, còn sống không tốt sao, tại sao ngươi lại cứ khăng khăng muốn chết thế?”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, hơi khó hiểu hỏi.
Cố lão đạo khẽ cười, song chưởng không ngừng tụ khí, ngoài miệng vẫn thoải mái đáp lại: “Bởi vì ta sống đã đủ lâu, cho nên ta muốn dùng cơ thể tàn phế này làm vài việc cho Tu Tiên Giới.”
Hạ Thiên nhếch miệng, tỏ vẻ khinh thường: “Cả đám Tu Tiên Giới toàn là phế vật, chẳng mang lại tác dụng gì. Ngươi có làm cái gì cũng đều lãng phí thời gian mà thôi. Lão đầu nhi, ngươi lo về nhà an hưởng tuổi già đi.”
“Ta tu đạo sáu bảy chục năm, cảnh giới gì cũng chẳng cần so đo nữa. Nhưng có nhiều thứ, ta muốn biết rõ ràng trước khi chết.”
Cố lão đạo đứng im, gia tăng cương khí bên trong cơ thể đến cực hạn, cả người tản ra ánh sáng màu xanh lam lóa mắt: “Rốt cuộc Tu Tiên Giới kém ngươi bao nhiêu, hay ngươi mới là tương lai của Tu Tiên Giới?”
“Nhàm chán!”
Hạ Thiên không chút lo lắng: “Cái gì Tu Tiên Giới hay không Tu Tiên Giới, chẳng qua chỉ là một đám phế vật lãng phí tài nguyên, các ngươi có thể làm được gì?”
Cố lão đạo nghiêm mặt nói: “Đối với ngươi, có lẽ nó chẳng đáng một đồng, nhưng đối với lão đạo ta, nó lại là ngàn vạn hạt giống đại đạo tu hành. Có người tiên đoán, tương lai ngươi sẽ hủy đi Tu Tiên Giới. Cho nên, lão đạo không thể không mạo hiểm thử trừ bỏ ngươi.”
“Thôi, ngươi đừng nói nhiều nữa, ra tay đi.”
Hạ Thiên đã chán nghe mấy cái thứ đạo lý rỗng tuếch, hơi không kiên nhẫn khoát tay.
“Được, vậy ngươi trước tiếp lão đạo một chiêu.”
Cố lão đạo vọt đến trước mặt Hạ Thiên, đại bào cuộn lại, hai tay áo dẫn theo cương khí cuồn cuộn đánh về phía Hạ Thiên.
Hạ Thiên cũng chẳng có phản ứng gì đặc biệt, vẫn thái độ hờ hững như cũ, mặc cho đại bào Cố lão đạo nặng nề đập xuống ngực của hắn.
Oành!
Từng luồng ánh sáng màu lam như thủy triều xoay tròn, không ngừng đánh vào cơ thể Hạ Thiên.
Ánh sáng màu u lam đó chính là cương khí.
Bọn chúng giống như có sinh mệnh. Sau khi chạm vào người Hạ Thiên, bọn chúng lập tức hóa thành những sợi dây khóa chặt kinh mạch và lỗ chân lông trên người Hạ Thiên, thậm chí còn xâm nhập vào đan điền, khí hải. Chưa đầy một giây, bọn chúng đã phong ấn cả người Hạ Thiên từ trong ra ngoài.
“Này, có phải hắn trúng chiêu rồi không?”
Cách đó không xa, Ninh Nhụy Nhụy cau mày thật chặt, có chút lo lắng, đang do dự có nên ra tay giúp đỡ Hạ Thiên hay không.
“Nhụy Nhụy tỷ, tỷ đừng ra tay.”
Thạch Thuần ngăn lại, nhỏ giọng giải thích: “Anh rể không thể nào trúng chiêu đâu. Nếu hắn không nhúc nhích, nói rõ chiêu thức này hoàn toàn vô dụng với hắn.”
“Nhưng lỡ hắn không kịp phản ứng thì sao?”
Ninh Nhụy Nhụy thuận miệng hỏi.
Thạch Thuần lắc đầu: “Điều đó lại càng không thể nào. Anh rể cũng chẳng ngốc như thế. Ngoại trừ đối mặt với mỹ nữ tuyệt thế, hắn hoàn toàn chẳng mắc lừa ai.”
“Có vẻ muội hiểu hắn quá nhỉ?”
Ninh Nhụy Nhụy có chút buồn cười nhìn Thạch Thuần: “Nếu không phải muội muốn làm vợ hắn từ lâu, muội sẽ không hiểu hắn đến thế đâu.”
“Nhụy Nhụy tỷ, muội chẳng hiểu tỷ đang nói gì cả.”
Thạch Thuần cười hì hì, lắc đầu thật mạnh: “Mấy chuyện này, thật ra bình thường quan sát nhiều một chút sẽ biết ngay thôi mà.”
Ninh Nhụy Nhụy nhìn Hạ Thiên đằng xa, nghĩ một đằng nói một nẻo: “Tỷ chẳng rảnh đâu mà quan sát hắn.”
“Hi hi!”
Thạch Thuần chỉ mỉm cười, làm ra vẻ cao thâm không nói toạc ra.
Quả nhiên, Hạ Thiên lại lười biếng ngáp một cái, chán chường nói với Cố lão: “Xong chưa?”
“Ta thật không biết nên nói ngươi là kẻ tài cao gan cũng lớn hay là cuồng vọng quá mức.”
Sau khi Cố lão đạo đánh toàn bộ cương khí vào người Hạ Thiên, lúc này ông mới chậm rãi thu tay lại: “Ngươi tùy ý để lão đạo hành động, khiến cho lão đạo cảm thấy hơi bị sỉ nhục.”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Ngươi không còn chiêu thức nào lợi hại hơn sao?”
“Không còn! Lão đạo tu hành cả đời mới sáng tạo ra được một chiêu cương khí hóa sợi này. Hơn sáu mươi năm công lực, chắc cũng đủ cho ngươi tiêu hóa một lát.”
Cố lão đạo mỉm cười tự tin, chỉ vào Hạ Thiên: “Chàng trai trẻ, sự ngạo mạn và tự đại của ngươi đang hủy hoại ngươi. Ngươi tự cho mình là vô địch thiên hạ, cho nên ngươi cảm thấy cảnh giới lão đạo không cao, không tạo thành uy hiếp cho ngươi?”
Hạ Thiên im lặng, thản nhiên nhìn Cố lão đạo thao thao bất tuyệt.
“Hình như ngươi vẫn không phục?”
Cố lão đạo lắc đầu, tiếp tục thuyết giáo với Hạ Thiên: “Ta biết ngươi tuổi nhỏ đã thành danh, được người ta nâng lên vị trí đệ nhất thiên hạ, khó tránh khỏi có lúc đắc chí, ngày càng kiêu căng. Hôm nay, lão đạo dạy cho ngươi một bài học, cũng để cho ngươi biết thiên hạ lớn đến cỡ nào, kỳ nhân dị sĩ loại gì cũng có, càng có vô số công pháp thần diệu, thiên tài địa bảo, không phải một mình ngươi có khả năng… A!”
Hạ Thiên vung tay, quạt bay Cố lão đạo: “Ngươi cút sang một bên đi, cứ đứng đó giảng đạo mãi. Ngươi cho rằng công pháp của ngươi có tác dụng với ta?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận