Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3267: Trở lại Giang Hải

Tuy nhiên, Hạ Thiên cũng không thể cứ ở mãi đảo Cuồng Hoan vui chơi.
Rất nhanh, thành phố Giang Hải truyền đến tin tức, nói có chuyện quan trọng, muốn Hạ Thiên và Tô Bối Bối nhanh chóng quay về.
Isabella tiếp tục lưu lại đảo Cuồng Hoan, tiến hành huấn luyện thành viên Ám Ảnh Đoàn mới cũ, để bọn họ càng có thể ứng đối với thế giới ầm ầm dậy sóng sau khi linh khí khôi phục ngày sau.
Hạ Thiên và Tô Bối Bối leo lên du thuyền. Du thuyền này còn chở theo không ít khách. Tất cả đều là người được cứu từ phòng thí nghiệm Long cung ra.
Trong đó còn có người tên là Thịnh Tam Gia. Lúc trước, ông ta đã từng gặp qua Hạ Thiên, chỉ là về sau không cẩn thận bị người của Long cung bắt.
Sở dĩ Khổng Thủy Hương có thể chạy thoát khỏi Long cung, Thịnh Tam Gia đã giúp đỡ không ít.
“Đa tạ ân cứu mạng của Hạ thần y.” Trên boong thuyền, gương mặt Thịnh Tam Gia toàn là sự cung kính, tâm phục khẩu phục, chắp tay nói với Hạ Thiên: “Về sau, nếu ngươi có phân phó gì, cho dù xông pha khói lửa, Thịnh mỗ, còn có Thanh Ngưu Cung sẽ không chối từ.”
“Ta không có cứu ngươi, ngươi không cần cảm ơn ta.” Hạ Thiên khoát tay: “Cứu ngươi chính là Bối nha đầu, còn có vợ sát thủ.”
Thịnh Tam Gia lại nói với Tô Bối Bối cũng đang ở trên boong thuyền: “Đại ân của Tô tiểu thư, còn có Isabella tiểu thư, Thịnh mỗ tất nhiên cũng ghi nhớ trong lòng.”
Tô Bối Bối lạnh nhạt nói: “Không cần đâu, chỉ tiện tay mà làm thôi.”
“Các ngươi tiện tay mà làm, nhưng mạng của chúng ta được cứu thật.” Thịnh Tam Gia cảm khái nói: “Ta xin đại diện cho tất cả những người được cứu nói lời cảm ơn, đồng thời tặng cho hai vị một ít quà, mong hai vị nhận cho.”
“Được rồi, ngươi đừng đến làm phiền ta nữa.” Hạ Thiên nhếch miệng: “Ta đang cùng với Bối nha đầu nhgắm cảnh, lát nữa còn phải ngắm sao và trăng, ngâm thi từ ca phú, bàn nhân sinh triết học, còn phải…”
Tô Bối Bối trừng mắt nhìn Hạ Thiên: “Từ khi nào ngươi học được mấy câu khiến người ta buồn nôn như thế?”
“Đây không phải là lời tâm tình sao?” Hạ Thiên ngẩn ra, có chút do dự nói: “Vợ sát thủ nói, chỉ cần ta nói với nàng những thứ này, nàng nhất định sẽ vô cùng cảm động, sau đó lấy thân báo đáp.”
“Cảm động cái đầu ngươi đấy, về sau ngươi đừng nói mấy lời khiến người ta buồn nôn như vậy nữa.” Tô Bối Bối trừng trắng mắt, không thèm để ý đến Hạ Thiên.
Thịnh Tam Gia thấy vậy, vô cùng thức thời cáo từ rời đi.
Trở lại tầng dưới du thuyền, một đám người lập tức xông đến.
Đây đều là người được cứu từ phòng thí nghiệm Long cung ra, có hạng người đại phú đại quý, cũng có người bình thường, nhưng tất cả đều cảm niệm ân cứu mạng của Hạ Thiên.
“Thế nào, phản ứng của Hạ thần y, còn có Tô tiểu thư như thế nào?” Có người không kịp chờ đợi, liền hỏi.
“Đúng vậy, ngươi có tặng quà cho họ không?”
“…”
Thịnh Tam Gia nhìn khắp một lượt, sau đó lắc đầu tiếc nuối.
“Haiz, quả nhiên là chướng mắt sao?”
“Cũng đúng, chúng ta nhiều người như thế, chút quà nhỏ như vậy, quả thật quá nhẹ.”
“Vậy phải làm sao bây giờ?”
“…”
Thịnh Tam Gia nhấc tay, ra hiệu mọi người im lặng, sau đó nói: “Ta thấy không phải Hạ tiên sinh chướng mắt món quà của chúng ta, mà hắn vốn là người thi ân không cầu hồi báo. Chúng ta cứ cưỡng ép hắn nhận, ngược lại làm hỏng đức hạnh của hắn.”
Mọi người không khỏi nhìn nhau, cũng chỉ có thể tiếp nhận lời giải thích này.
“Hạ thần y có thể lạnh nhạt nhưng chúng ta không thể không nhớ kỹ phần đại ân này.” Thịnh Tam Gia thản nhiên nói: “Hạ thần y làm người từ trước đến nay quang minh lỗi lạc, nhưng luôn có đạo chích đối phó hắn trong bóng tối. Chúng ta không giúp gì được cho hắn, nhưng đối phó với đám đạo chích đó thì vẫn có thể. Mọi người liên hợp lại, tạo thành một minh hội, về sau chuyên bảo vệ danh dự cho Hạ thần y, như thế nào?”
Nói xong, ông lại im lặng nửa giây, sau đó lên tiếng nói tiếp: “Minh hội này tạm thời gọi là Vệ Thần Hội, tôn chỉ chính là bảo vệ Hạ thần y Hạ Thiên.”
“Được, ta tán thành, ta là người đầu tiên gia nhập.”
“Ta cũng gia nhập.”
“Còn có ta.”
Người ở đây gần như đều tham gia vào minh hội vừa mới vội vàng được thành lập này. Chẳng ai ngờ, một minh hội tùy tiện được thành lập, về sau lại trở thành một lực lượng không thể coi thường trong triều cường cuồn cuộn của thế giới.
Nếu Hạ Thiên biết, hiển nhiên cũng chẳng có phản ứng quá lớn. Người khác thành lập minh hội tổ chức gì, hắn một chút cũng không quan tâm.
Giúp hắn cũng được, hại hắn cũng được, hắn đều không có hứng thú.
Tuy nhiên, Hạ Thiên và Tô Bối Bối hiển nhiên sẽ không ngoan ngoãn ngồi du thuyền nhàn nhã về Giang Hải, như vậy thì thật sự quá chậm.
Chơi đến nửa đêm, Hạ Thiên trực tiếp ôm Tô Bối Bối sử dụng Phiếu Miểu Bộ lướt sóng mà đi, rất nhanh đã về đến thành phố Giang Hải.
Khi đến cao ốc Thần Y, Lam Y Nhân vừa mới ăn tối xong, đang tập yoga.
“Chồng, Bối Bối, mọi người về rồi à?” Lam Y Nhân dừng động tác, mỉm cười chào hỏi hai người Hạ Thiên.
Hạ Thiên vừa buông xuống Tô Bối Bối, lại nhìn thấy tư thế vừa kỳ quái vừa mê người của Lam Y Nhân, không nói hai lời liền ôm nàng vào phòng.
“Cái tên sắc lang chết tiệt.” Tô Bối Bối tức đến mức thất khiếu bốc khói, mang theo lửa giận ngập trời về phòng mình tắm rửa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận