Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2902: Thích chơi lôi đúng không?

“Ta hỏi các ngươi lần cuối.” Trường Giản Tương ngược lại lý trí hơn một chút, hỏi Hạ Thiên và Bạch Tiêm Tiêm: ‘Ngươi mau xưng tên ra? Còn nữa, vì sao các ngươi lại tự tiện xông vào Bồng Lai phúc địa? Các ngươi có ý định làm gì?”
“Tự tiện xông vào? Không phải đâu.” Bạch Tiêm Tiêm cũng không bị hù sợ, bình tĩnh trả lời: “Chúng ta đi qua cửa Tiểu Tiên Giới, sau đó đến nơi này.”
Thiên Đao Khách cau mày: “Bước vào từ cửa Tiểu Tiên Giới, như vậy các ngươi chính là thí luyện giả lần này?”
“Khoan đã, thí luyện giả không phải có mười hai người sao? Tại sao chỉ có hai người các ngươi?” Trường Giản Tương nghi hoặc hỏi.
Bạch Tiêm Tiêm cũng cảm thấy kỳ lạ. Thí luyện giả có cộng thêm nàng cũng chỉ có chín người, tại sao lại có thêm ba danh ngạch?
Thiên Đao Khách trừng mắt nhìn Hạ Thiên và Bạch Tiêm Tiêm: “Cho dù là thí luyện giả cũng không thể tự tiên xông vào Bồng Lai phúc địa. Các ngươi nên đến đảo tiếp dẫn tận cùng phía Bắc, ở đó sẽ có tiếp dẫn sứ mang các ngươi đến khu vực thí luyện.”
“Không sai.” Trường Giản Tương cũng nói: “Các ngươi lập tức quay lại. Nếu không, chúng ta sẽ xử lý theo thiên điều.”
“Ta chẳng phải thí luyện giả, cũng chẳng hứng thú tham gia thí luyện.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, thuận miệng nói: ‘Ta đến tìm người. Hai người các ngươi có biết Cửu nha đầu ở đâu không?”
Thiên Đao Khách mơ hồ hỏi: “Tìm người? Các ngươi muốn tìm người nào ở Bồng Lai phúc địa?”
“Cửu nha đầu là ai?” Trường Giản Tương nghi hoặc hỏi.
“Cửu nha đầu chính là Cửu nha đầu. Nàng là vợ của ta.” Hạ Thiên thành thật nói: “Nàng bị một nữ nhân ngớ ngẩn tên âm Hậu dẫn đến Tiểu Tiên Giới, ta đến để cứu nàng.”
“Cái gì âm Hậu? Cái gì Cửu nha đầu. Ta chưa từng nghe nói qua.” Thiên Đao Khách vẫn mơ hồ, nhưng rất nhanh cũng lười suy nghĩ: “Mặc kệ ngươi có lý do gì, tóm lại không được tự tiện xông vào Bồng Lai phúc địa. Nếu không, ta sẽ hạ lôi xử phạt.”
“Mau cút đi.” Trường Giản Tương cũng không kiên nhẫn nữa, nghiêm túc quát.
“Nếu các ngươi không biết, ta cũng không nhiều lời với các ngươi nữa.” Hạ Thiên cũng chẳng muốn phản ứng hai người, ôm Bạch Tiêm Tiêm tiếp tục bay qua cung điện khác.
Thiên Đao Khách giận dữ, vung trường đao trong tay chém về phía Bạch Tiêm Tiêm và Hạ Thiên: ‘Ta bảo ngươi cút ra ngoài, ngươi không nghe thấy sao?”
Một đao kia nhìn cồng kềnh chậm chạp, thật ra lại vừa nhanh vừa mạnh, mang theo kình phong đoán chừng có thể thổi sập một cao ốc.
Bốp.
Đáng tiếc, Hạ Thiên chỉ tùy ý đưa tay ra đã dễ dàng nắm lấy thanh trường đao giữa các ngón tay.
“Ta đang có việc gấp, tạm thời không rảnh để ý đến các ngươi.” Hạ Thiên khó chịu nói: “Nếu các ngươi còn cản ta nữa, các ngươi cũng đừng trách ta đánh các ngươi.”
“Cuồng vọng.”
Trường Giản Tương cũng nổi giận, vung mạnh chiếc roi về phía Hạ Thiên. Tiếng gió gào thét lao đến, đơn giản như muốn đâm rách màng nhĩ người ta.
“Đây là các ngươi tự tìm, cũng đừng trách ta.” Tính tình Hạ Thiên vốn không được tốt lắm, thân hình lóe lên, trong nháy mắt xuất hiện trước mặt Trường Giản Tương, bóp quyền đánh qua.
“Ha ha ha, nắm đấm nho nhỏ này của các ngươi có thể làm được gì?” Trường Giản Tương bỗng nhiên phá lên cười, vô cùng khinh thường: “Cho dù để ngươi đánh trúng, chẳng qua cũng chỉ giống như bị muỗi chích mà thôi… Phốc!”
Lời còn chưa nói hết, hắn ta đã bị nắm đấm Hạ Thiên cắt ngang, há miệng phun ra một cái răng cửa lớn, cơ thể giống như cột điện bay hơn mấy trăm mét.
“Thật can đảm, dám tập kích trấn môn thiên tướng, chết đi cho bổn tướng.” Thiên Đao Khách nhìn thấy như vậy, trừng muốn rách mi mắt, một lần nữa vung trường đao. Lần này, hắn ta không dám khinh thường Hạ Thiên nữa mà dùng công phu thật, mũi đao nổi lên từng tia lôi đình nổ đôm đốp.
Đao còn chưa đến, phong lôi đã đập vào mặt, trong chốc lát thiên địa như bị đè ép xuống. Luồng uy áp này khiến người ta vô cùng sợ hãi.
Không may, đối thủ của bọn họ chính là Hạ Thiên.
Hạ Thiên xưa nay không bị mấy thủ đoạn lòe loẹt này hù dọa. Mặc kệ ngươi là lôi điện thật hay là lôi điện giả, tất cả đều vô dụng đối với hắn.
Bởi vì tốc độ của hắn còn nhanh hơn cả lôi điện. Rất nhiều người coi tốc độ tia chớp chính là tốc độ ánh sáng nhưng thật ra không đúng. Tia chớp chỉ là một hiện tượng phóng điện. Nói trắng ra, tốc độ tia chớp thật ra là tốc độ vận động điện tử, còn kém xa so với tốc độ ánh sáng.
Bây giờ Hạ Thiên biết rất nhiều phương pháp, ví dụ như Chỉ Xích Thiên Nhai, Súc Địa Thành Thốn, Phiêu Miễu Bộ… Đây đều là thân pháp tu tiên giả có thể tu luyện. Mặc dù thua kém tốc độ ánh sáng nhưng vượt qua tia chớp lại không thành vấn đề.
Nhưng khi đối mặt với một đao của Thiên Đao Khách, Hạ Thiên không tiếp tục dùng nắm đấm đón lấy nữa mà dùng chính châm ngoại châm hắn đã ngộ ra.
Hạ Thiên khoát tay, giữa ngón tay lộ ra một ngân châm, vận khởi băng hỏa linh khí nhẹ nhàng điểm một cái vào trường đao bổ tới.
Bốp.
Giữa không trung, một tiếng vang nhỏ vang lên, rất nhiều linh khí giống như trăm sông đổ về một biển, tập trung vào một nơi cách ngân châm một tấc.
Bao gồm những tia sấm sét nổi lên bên trên trường đao Thiên Đao Khách không tự chủ được bị ngân châm Hạ Thiên hút đi, thậm chí càng lúc càng lớn.
“Thích chơi lôi đúng không? Vậy các ngươi cứ chậm rãi chơi đi?” Hạ Thiên mỉm cười, ngân châm khẽ động, điều khiển đám mây linh khí bao phủ hai cự nhân môn tướng.
Hai cự nhân môn tướng bị đám mây linh khí bao phủ, bị lôi đình cuồn cuộn đánh cho trong cháy ngoài mềm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận