Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2995: Ta thừa nhận ta thua, nhưng ta cũng thắng

“Ngươi đang làm gì thế?”
Trong số người vây xem cũng có người tu vi tương đối cao, nhìn thấy hành động của Hạ Thiên, lập tức quát mắng: “Ngươi dám đâm nổ Tứ Tượng Thần Quang Trận?”
“Ngươi chê chúng ta chết không đủ nhanh, chết không đủ thảm sao?”
“Đám hạ giới hèn hạ các ngươi chính là hung thủ hại chết chúng ta.”
“Mau ngăn hắn lại, nếu không, chúng ta sẽ bị thần hồn câu diệt.”
“…”
Một đám đệ tử bình thường thất kinh kêu lên, sau đó vọt đến chỗ Hạ Thiên.
“Một đám ngớ ngẩn.” Hạ Thiên không thèm để ý đến những người này, vẫn đâm một châm vào Tứ Tượng Thần Quang Trận.
Tứ Tượng Thần Quang Trận không chịu nổi, oành một tiếng, ánh sáng màu trắng hừng hực chiếu sáng toàn bộ Tiểu Tiên Giới.
Bảy trọng thiên trên dưới từ buổi tối biến thành ban ngày, sau đó lại biến thành buổi tối tiếp.
Bốn phía hoàn toàn tĩnh mịch, giống như sinh vật nào cũng chưa hề tồn tại.
Qua một lúc lâu sau, rốt cuộc cũng có một giọng nói vang lên, bên trong giọng nói mang theo sự nghi hoặc và sợ hãi:
“Chúng ta chết rồi sao?”
“Chắc là chết rồi. Vừa rồi thần quang nổ tung, không ai cản nổi.”
“Đúng vậy, Tứ Tượng Thần Quang Trận phát nổ, chúng ta tuyệt không có khả năng sống sót.”
“Nơi này chính là U Minh giới trong truyền thuyết sao? Nhìn rất hoang vu.”
“Nhưng đại điện Địa phủ sao nhìn quen quá.”
“Chính là đại điện Tiên đế.”
“Làm sao có thể? Chúng ta chết hẳn rồi, nơi này chính là Địa phủ.”
“Diêm Quân ở trên, vô ý mạo phạm, đừng trách, đừng trách.”
“….”
Mấy vạn đệ tử bình thường Tiểu Tiên Giới dần dần khôi phục thần trí, nhưng vẻ nghi hoặc trên mặt lại càng nhiều hơn. Tất cả nhìn nhau, không ai hiểu chuyện gì xảy ra.
“Đừng ồn ào nữa. Nơi này vẫn là Thiên Ngoại Thiên.” Từ Côn Luân đã tỉnh lại, bất mãn nói: “Tất cả mọi người là tu tiên giả, tình huống nào mà chưa thấy qua, sợ cái gì?”
“Là Từ chưởng môn.”
“Từ chưởng môn, ngươi đã cứu chúng ta sao?”
“Đúng vậy, nhất định là vậy. Ngoại trừ ông ấy, tiên giới chúng ta còn có ai có thể làm được?”
“Đa tạ ân cứu mạng của Từ chưởng môn.”
“Nói như vậy, Tiểu Tiên Giới đã không sao rồi?”
Đám người tiên giới chậm rãi xác định bọn họ còn sống, hơn nữa Tiểu Tiên Giới cũng không sụp đổ như bọn họ dự đoán, không khỏi mừng như điên, lời cảm ơn Từ Côn Luân cũng phát ra từ tâm can.
“Các ngươi cảm ơn nhầm người rồi.” Từ Côn Luân mỉm cười chua xót: “Cứu các ngươi chính là Hạ Thiên. Hắn trực tiếp phế đi Tứ Tượng Thần Quang Trận, hoàn toàn cải tạo Tiểu Tiên Giới. Từ nay về sau, Tiểu Tiên Giới không còn cần Tiên đế, không còn cần Tứ Tượng Thần Quang Trận.”
“Không cần Tiên đế?”
“Không cần Tứ Tượng Thần Quang Trận?”
“Từ chưởng môn, lời này của ngươi rốt cuộc là có ý gì?”
Từ Côn Luân tức giận trừng mắt nhìn mọi người, bất mãn quát: “Không cần thì chính là không cần, chỗ nào nhiều vấn đề như vậy. Điều bây giờ các ngươi cần làm chính là cảm ơn Hạ Thiên, là hắn cứu Tiểu Tiên Giới, là hắn cứu mạng các ngươi.”
Sau khi bị mắng, đám người kia thật sự được khai khiếu, nhưng sau khi nhìn xung quanh, bọn họ lại không phát hiện được bóng dáng của đám người Hạ Thiên: “Hạ công tử đâu rồi?”
Từ Côn Luân liếc mắt: “Con mẹ nó ta làm sao biết được, các ngươi tự tìm đi.”
….
Lúc này, Hạ Thiên tất nhiên đã mang theo A Cửu, còn có Bạch Tiêm Tiêm về lại đình viện. Hắn và âm Hậu còn có chút ân oán nhỏ còn chưa giải quyết.
“Bây giờ có thể giải quyết chuyện giữa chúng ta chưa?” Hạ Thiên khó chịu nhìn âm Hậu đứng cách đó không xa.
Âm Hậu nở nụ cười không được tự nhiên: “Ta và ngươi còn có chuyện gì chứ?”
Âm Hậu trước mắt đã không còn là Dạ Ngọc Mị, mà là cơ thể âm Hậu, do Dạ Ngọc Mị cách không điều khiển mà thôi.
Nàng hiểu rất rõ Hạ Thiên, tên sắc lang này chẳng những nhạy cảm, hơn nữa còn có thù tất báo. Nếu hắn biết âm Hậu là nàng cải trang, về sau hắn nhất định sẽ làm phiền nàng không dứt.
“Ngay từ khi còn ở Sương Nguyệt đảo, ta đã muốn đánh ngươi.” Hạ Thiên nhếch miệng, vô cùng khó chịu: “Ngươi còn dám bắt Cửu nha đầu đến Tiểu Tiên Giới, còn bắt ta làm cái này cái kia. Bây giờ ta đã làm xong, Cửu nha đầu cũng không sao. Ngươi cảm thấy ngươi còn cần thiết tồn tại sao?”
“Đương nhiên là không.” âm Hậu vẫn duy trì nụ cười quỷ dị, giang hai tay: “Ngươi có thể giết ta bất cứ lúc nào, ta không hề có một câu oán hận.”
“Nàng đương nhiên không thể oán hận rồi.” Hạ Thiên khó chịu trả lời: “Nàng vứt ở đây một khôi lỗi cho đủ số. Muội muội chân dài, nàng tưởng ta không biết nàng đang giở trò quỷ sao?”
Dạ Ngọc Mị đang núp trong bóng tối thở dài. Quả nhiên vẫn không thể giấu diếm tên hỗn đãn này. Tuy nhiên, bây giờ có đánh chết nàng cũng không thể thừa nhận.
“Ta không biết ngươi đang nói cái gì.” Sắc mặt âm Hậu cứng đờ, đáp lại: “Muốn giết thì nhanh lên một chút. Không giết, ta còn chuyện khác cần làm, không rảnh ở đây nói chuyện phiếm với ngươi.”
“Muội muội chân dài, nàng muốn bị đánh đúng không?” Hạ Thiên mở to mắt, giữa ngón tay lộ ra ngân châm: “Nàng có tin ta đâm nàng một châm khiến cho nàng ngoan ngoãn nghe lời không?”
Dạ Ngọc Mị lười nói thêm câu nào, khống chế âm Hậu diễn lời kịch sau cùng: “Hạ Thiên, ngươi xác thực rất lợi hại, ta cũng không nghĩ đến ngươi có thể trong vòng hai ngày đánh bại đám Chưởng môn, còn phá luôn Tứ Tượng Thần Quang Trận.”
“Ta thừa nhận ta thua, nhưng ta cũng thắng. Thật ra ta và Huyền Dương Tiên Đế có thù, chỉ là ta mượn tay ngươi diệt trừ ông ta mà thôi. Bây giờ mục đích của ta đã đạt được, chết cũng không tiếc.”
Nói xong, âm Hậu lấy một viên thuốc từ trong ngực ra, nuốt vào trong bụng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận