Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2432: Bạch Kỳ Thạch

"Ha ha ha." Nam tử cao to nghe xong Hạ Thiên nói, không khỏi ôm bụng, bắt đầu cười như điên: "Đánh ta? Ngươi có biết ta là ai không?"
Hạ Thiên bĩu môi: "Ngươi là ai, ta không quan tâm, hơn nữa chuyện này cũng không liên quan gì tới việc ta muốn đánh ngươi."
"Tiêm Tiêm, ngươi dẫn hắn đi vào, chẳng lẽ ngươi không nói tỉ mỉ với hắn về chuyện Huyền âm tộc của chúng ta à?" Nam tử cao to cười ha ha, chẳng qua là cảm thấy Hạ Thiên có chút vô tri không biết sợ, không khỏi nói với Bạch Tiêm Tiêm: "Nói thế nào thì hắn cũng là khách, vừa không thể che giấu, vừa không thể lừa gạt, lỡ mà hắn mất mạng ở trên đảo, chúng ta cũng không thể ăn nói với Y tiểu thư."
"Vợ Y Y ở chỗ các ngươi à?" Hạ Thiên nghe thấy có nhắc tới Y Tiểu m, không khỏi hỏi một câu.
Nam tử cao to liếc Hạ Thiên một cái, lạnh nhạt nói: "Ta không biết vợ Y Y trong miệng ngươi là ai, nhưng Y Tiểu Âm tiểu thư đúng thật là làm khách trong Thánh Điện của bọn ta, bây giờ đang ở đại sảnh."
"Ngươi thực sự là ngu xuẩn, Y Tiểu Âm chính là vợ Y Y của ta." Hạ Thiên biết được tin tức của Y Tiểu m, đương nhiên là chẳng muốn nói nhảm với những người không phận sự này, nói với Bạch Tiêm Tiêm: "Vợ tương lai, nàng mau mang ta đi tìm vợ Y Y đi, đã lâu không gặp lại, chắc là nàng ấy rất nhớ ta."
Nam tử cao to không tiếp tục để ý tới Hạ Thiên, chỉ là nói với Bạch Tiêm Tiêm: "Tiêm Tiêm, việc ngày đó mà ta đã nói với ngươi, ngươi suy tính thế nào rồi, phải biết thời gian cũng không còn nhiều."
"Vợ tương lai, nàng không cần suy tính, đồ đần này không có ý tốt với nàng, hắn cũng không giúp nàng được cái gì đâu." Lúc này, Hạ Thiên bỗng nhiên nói với Bạch Tiêm Tiêm: "Nàng có vấn đề gì, thì cứ trực tiếp tìm ta là được, ta tuyệt đối có thể thu xếp mọi chuyện giúp nàng."
"Ngươi nói cái gì!" Nam tử cao to vốn cũng không để Hạ Thiên ở trong mắt, chỉ là không nghĩ tới tiểu tử này lại còn dám kiếm kế ly gián, lập tức phẫn nộ quát: "Tiểu tử, ngươi nói hươu nói vượn gì đấy, có tin ta một quyền đánh nổ đầu của ngươi không?"
Hạ Thiên lười biếng nói: "Một quyền không đánh nổ đầu ta được đâu, ngươi cũng không đụng được nửa sợi lông của ta."
"Thật sao?" Nam tử cao to mặt đầy xem thường, thò tay liền chụp vào vạt áo trước của Hạ Thiên, sau đó nhấc lên, sau đó lại nhẹ nhàng ném một cái, trực tiếp ném người bay ra ngoài.
Chỉ thấy cả người Hạ Thiên bay ra xa mười mấy mét, nặng nề đập vào một ngôi nhà, sau đó nặng nề té xuống đất, lập tức phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương.
"Ha ha ha, đây chính là đệ nhất thiên hạ à?" Vẻ khinh bỉ trong mắt nam tử cao to càng nhiều, nói với Bạch Tiêm Tiêm: "Loại phế vật này, ngay cả tư cách lên đảo cũng không có, không biết tộc trưởng rốt cuộc là đang suy nghĩ gì."
"Tộc trưởng các ngươi đang suy nghĩ gì, ta không biết." Bỗng có một giọng nói lười biếng vang lên ở một bên, cười hì hì nói: "Thế nhưng ta biết, ngươi hình như là vứt nhầm người rồi."
Nam tử cao to sững sờ, quay đầu nhìn lại, phát hiện Hạ Thiên còn lành lặn đứng ở bên cạnh, lại quay đầu nhìn về phía người vừa bị hắn vứt bay, thình lình biến thành đồng bọn của hắn.
"Có chuyện gì vậy?" Nam tử cao to kinh ngạc không thôi, nhất thời có chút mơ hồ.
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Tiêm Tiêm cũng đầy vẻ nghi hoặc, vừa nãy nàng tận mắt nhìn thấy nam tử cao to bắt được vạt áo của Hạ Thiên, sau đó ném hắn ra ngoài, làm sao người nằm trên đất bây giờ lại biến thành người khác chứ?
Đến tột cùng là nam tử cao to bắt nhầm người ngay từ đầu, hay là Hạ Thiên đã đổi người vào khoảng thời gian nào đó rồi?
Thật sự là khó hiểu.
"Dám đùa ta, ngươi đây là đang tìm đường chết!" Nam tử cao to cũng không biết Hạ Thiên dùng thủ đoạn đùa bỡn gì, nhưng cuối cùng cũng xem như là biết được tiểu tử trước mặt không phải là người bình thường, đồng thời đáy lòng cũng dâng lên một cỗ lửa giận vì bị trêu đùa, không khỏi bóp chặt nắm đấm to gần bằng cái đầu của Hạ Thiên, quơ quơ về phía Hạ Thiên.
"Kỳ Thạch ca ca, ngươi chớ làm loạn, hắn chính là người mà tộc trưởng chỉ đích danh muốn tìm!" Bạch Tiêm Tiêm sợ hết cả hồn, nàng biết rất rõ thực lực của nam tử cao to này, đây chính là đại lực sĩ trời sinh trăm năm có một trong tộc, bằng vào nắm đấm có thể khai phá đồi núi, đừng nói người, mà kể cả một con trâu rừng cũng không đánh lại hắn.
"Yên tâm, ta sẽ giảm lực, không có đánh chết hắn đâu." Nam tử cao to từ trước đến giờ có một nguyên tắc, đó chính là quyền mà mình đánh ra chưa từng có đạo lý giảm bớt, nhưng Bạch Tiêm Tiêm đã nói như vậy rồi, hắn vẫn phải nghe theo, theo bản năng giữ lại vài phần lực, chỉ muốn cho Hạ Thiên một bài học sâu sắc khó quên mà thôi.
Bạch Tiêm Tiêm thấy không khuyên nổi nam tử cao to, ngược lại nói với Hạ Thiên: "Ngươi mau tránh ra đi, quyền của Kỳ Thạch ca ca không phải là chuyện đùa đâu, nếu mà ngươi cứng đối cứng, sẽ bị đánh chết."
"Trên thế giới này, người có thể đánh chết ta, căn bản không tồn tại." Hạ Thiên vẫn là bộ dáng hờ hững kia, "Hơn nữa quyền của hắn, lực đạo quá yếu, phỏng chừng cũng không đủ để gãi ngứa ta, còn chưa mạnh bằng quyền của Cửu nha đầu."
"Ngông cuồng thật, thế ngươi đi chết đi!" Nam tử cao to vốn chỉ muốn ra oai phủ đầu với Hạ Thiên, không ngờ rằng lại còn bị đối phương khinh bỉ, đáy lòng dâng lên sát cơ, trong nháy mắt dùng tới bảy tám phần lực đạo, nặng nề đánh về phía Hạ Thiên.
Quyền chưa tới, kình phong đã vỡ.
Một dòng khí màu trắng trực tiếp nổ tung ở trước người Hạ Thiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận