Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1940. Ngươi đang chơi gì vậy?

“Chuyện đó, Vũ Cơ tỷ, cho tới bây giờ Hạ Thiên chưa từng thực sự nghe lời ta.” Ninh Nhụy không nhịn được nói.
“Hắn là như thế, từ trước đến nay đều không nghe lời. Nhưng thực ra, ngươi biết dỗ hắn, cho nên ta mới nói cần ngươi dẫn dắt hắn. Chúng ta không thể ra lệnh cho hắn làm bất cứ chuyện gì. Ngay cả Nguyệt tỷ cũng thật sự không có cách nào ra lệnh cho hắn, nhưng chúng ta có thể chỉ dẫn hắn.” Triệu Vũ Cơ cười nhạt một tiếng: “Ta nghĩ ngươi cũng thấy rồi. Hiện tại đã bắt đầu xuất hiện một số người tu tiên ở nơi đây. Chuyện đêm nay ta có thể giải quyết, nhưng cuối cùng, chúng ta vẫn cần phu quân tới xử lý kẻ thù thật sự.”
“Bây giờ, mỗi ngày hắn đều giống như không có đầu mối, không biết phải làm cái gì.” Ninh Nhụy Nhụy có chút buồn rầu: “Ta cũng không biết nên để cho hắn làm gì.”
“Thật ra, bây giờ ngươi đã làm được rất tốt rồi, nói cho cùng, điều chúng ta cần ngươi làm chính là ngươi hãy lấy thân phận một người bình thường, rồi đưa phu quân tiến vào trong thế giới của người bình thường. Đồng thời chỉ dẫn hắn hòa nhập vào cuộc sống.” Triệu Vũ Cơ cười nhạo một tiếng: “Mặc dù chắc chắn phu quân sẽ không hoàn toàn hòa nhập vào trong thế giới người bình thường, nhưng trên thực sự chỉ cần dung hợp một phần là được rồi, đến thời điểm thích hợp hắn có thể tìm ra manh mối liên quan đến Nghịch Thiên Đệ Bát Châm. Dù nhìn việc đấy có vẻ rất mờ mịt, nhưng hiện tại chúng ta chỉ có thể làm như vậy.”
“Nhưng hắn chưa bao giờ nghe lời ta, ta nói cái gì cũng vô dụng thôi.” Ninh Nhuỵ Nhuỵ có vẻ bất lực.
“Nhuỵ Nhuỵ, ngươi phải hiểu được một chuyện, khi ngươi và phu quân ở chung với nhau, đối với hắn mà nói, người mà hắn quan tâm nhất luôn là ngươi, chỉ mỗi ngươi. Không liên quan gì đến danh tiếng hay thân phận của ngươi. Thứ hắn yêu thích chính là khuôn mặt xinh đẹp và thân hình xuất chúng của ngươi. Sở thích của hắn thật sự thô tục như vậy đó.” Trong giọng nói của nàng ấy cũng có ít nhiều mấy phần bất đắc dĩ: “Hơn hết ngươi càng phải hiểu mình là một nữ nhân, ngươi càng phải lợi dụng ưu thế của mình với tư cách là một nữ nhân.”
Ninh Nhuỵ Nhuỵ có chút không nói nên lời, nói chuyện kia hết cả nửa ngày, chẳng phải là để cho nàng câu dẫn tên háo sắc đáng ghét Hạ Thiên kia sao?
“Nhuỵ Nhuỵ, thật ra, ngươi đừng hiểu lầm ý ta. Ta không bảo ngươi câu dẫn phu quân, mà là ngươi phải học cách làm nũng.” Triệu Vũ Cơ lại nói: “Thực ta, những lúc ngươi muốn phu quân làm việc, ngươi chỉ cần làm nũng là hắn sẽ đi làm.”
Ninh Nhuỵ Nhuỵ càng không nói nên lời, nàng không có bất kỳ kinh nghiệm làm nũng nào, hơn nữa nàng cũng không muốn làm nũng tên lưu manh đáng ghét đấy đâu.
“Được rồi, Nhuỵ Nhuỵ, thực ra những chuyện này chỉ là gợi ý thôi. Dù sao thì mỗi người chúng ta đều dùng những cách khác nhau để dỗ dành phu quân. Ngươi có thể có cách của riêng mình.” Triệu Vũ Cơ lại nói: “Ta sẽ đưa người trở về làng du lịch. Bình thường ngươi hãy cố gắng đừng rời khỏi phu quân quá xa, nếu không, như đêm nay, rất có thể ngươi sẽ gặp nguy hiểm.”
“Chuyện đó, Vũ Cơ tỷ, ta có một câu hỏi, tại sao những người tu tiên đó lại tìm đến ta?” Ninh Nhuỵ Nhuỵ nhịn không được dò hỏi.
“Nhuỵ Nhuỵ, chuyện nọ thật ra rất đơn giản, trên thế giới này người tu tiên ít đến thảm thương. Nhưng khi những người người tu tiên khác đến nơi đây, việc đầu tiên bọn hắn làm là đi tìm kiếm người tu tiên, cho nên tự nhiên ngươi sẽ bị bọn hắn tìm thấy.” Triệu Vũ Cơ giải thích: “Tất nhiên, còn có một khả năng khác, đó chính là bọn hắn hướng về phu quân, mà gần đây ngươi lại ở cùng một chỗ với phu quân. Nhiều người cũng biết mối quan hệ khá đặc biệt giữa ngươi và phu quân, vì vậy bọn hắn trực tiếp đến tìm ngươi. Còn về chuyện vì sao người tu tiên giả lại đến tìm ngươi, ta sẽ từ từ hỏi hắn.”
Lúc đầu, Ninh Nhuỵ Nhuỵ còn muốn hỏi gì đó, nhưng giây tiếp theo, nàng lại thấy mình ở trên bãi biển.
Ba nam nhân bị nàng đá bay trước đó vừa mới đứng dậy khỏi mặt đất, thậm chí nàng còn có ảo giác chuyện vừa xảy ra giống như nằm mơ giữa ban ngày vậy.
Nhưng Ninh Nhuỵ Nhuỵ biết rất rõ đây không phải là nằm mơ giữ ban ngày, bởi vì cho dù nàng muốn nằm mơ thì cũng sẽ không mơ thấy Triệu Vũ Cơ.
“Ngươi còn muốn như thế nào nữa…” Ba nam nhân nhìn thấy Ninh Nhuỵ Nhuỵ lại trở về, một người trong đó hét lên, sau đó hắn lại bị nàng một cước đá bay, lần này bay thẳng xuống biển.
Kết cục của hai người còn lại cũng giống như vậy, nàng lười nói nhảm nên đá thẳng cả hai xuống biển.
Do dự một lúc, cuối cùng nàng từ bỏ ý định trở về khách sạn, nàng lại đi về phía hiện trường bữa tiệc không thể miêu tả được kia lần nữa.
Bây giờ, ở hiện trường bữa tiệc, trò chơi Vua May Mắn đã chính thức bắt đầu, tất cả mọi người đều đứng về một bên, trên tay người chủ trì trò chơi cầm bài poker, người rút bài đứng bên cạnh hắn, chờ người tiếp theo rút bài, sau đó xem trong tay ai có số bài lớn hơn thì ở lại bên cạnh người chủ trì. Còn người còn lại thì chẳng khác gì đã bị loại ra, chỉ có thể đứng một bên làm khán giả.
Chỉ vừa mới qua một lúc đã có hơn mười người rút bài, mà những người bị loại, thật ra cũng tương đương mười mấy người.
“Oa, Nhuỵ Nhuỵ tỷ, ngươi lại trở về rồi à?” Bây giờ, Thạch Thuần liếc mắt đã thấy Ninh Nhuỵ Nhuỵ đi vào, lập tức chạy đến kéo nàng tới: “Nhuỵ Nhuỵ tỷ, chúng ta đang chơi trò chơi, ngươi cũng tới chơi nha?”
“Các ngươi đang chơi trò gì vậy?” Đúng là Ninh Nhuỵ Nhuỵ không biết rõ, nhưng trực giác nói cho nàng, chuyện đó hơn phân nửa không phải là chuyện gì tốt. Nhìn thấy Thạch Thuần hưng phấn như vậy, có thể là trò chơi đứng đắn gì sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận